Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015

Để suy ngẫm...

ĂN MÀY CA PHT

Có một ông Lão kéo một xe gạo nặng nề đang lê bước trên đường vừa đi vừa thở hổn hển...Trong có vẻ rất mệt bánh xe chao đảo va vào một cục đá bên đường , làm cả xe gạo đổ nhào xuống hết...Ông lão cố hết sức nâng xe gạo lên , nhưng trong tình thế bất lực và mệt mõi mồ hôi nhẽ nhại , trời thì nắng chang chang...Thế là Ông ngồi bệch xuống đất luôn...

Trong khi nhìn xung quanh , Ông thấy một ngôi Chùa , bên ngoài ngôi Chùa là những chiếc xe ô tô đang dựng san sát nhau , trước cảnh tượng nhìn thấy như vậy , vẻ mặt Ông có vẻ đăm chiêu và phiền não . Ông suy nghĩ và nói thầm: "người vừa sinh ra thì đã giàu..có kẻ làm lụng vất vả cả đời lại chẳng có gì !?"
Một người phật tử nghe thấy và nói: "Ông đã đến cửa Phật sao không vào thành tâm cầu nguyện, lại ngồi đây than thân trách phận !" Ông có thấy chùa Phúc Lai bên kia đường không.. cô Gái chỉ , ông Lão dõi mắt nhìn theo ...
Tôi nghe bảo Chùa đó rất thiêng , chả thế mà khách thập phương cứ kéo đến ùn ùn ..." Ông xem kìa , ô tô đậu san sát trước cổng Chùa ! theo lời chị dẫn tận lòng của cô Gái , ông Lão nhờ cô Gái trông giúp mình xe gạo và bước từ từ vào bên trong Chùa theo tiếng Chuông ngân…đứng trước mắt ông là cảnh tượng một số người khác nhau chấp tay và đang lãm nhãm cái gì đó trong miệng không biết ?..Còn khói nhang thì lan tỏa nhiều nơi ... ?
Đứng từ xa nhìn Ông có vẻ ngơ ngác ,một Vị tăng bước tới và nói.."Thí chủ lần đầu tiên đến đây phải không ? ..."
Ông Lão: " Vâng ! thưa Thầy lần đầu con đến nơi cửa Phật nên chẳng biết cầu nguyện ra làm sao ? mong Thầy chỉ dạy !..."
VỊ Tăng : "Thí chủ thỉnh cầu điều gì ? ông Lão quay nhìn những người kia và nói : " Con cầu xin đức Phật ban phát sự Công bằng !?..."
Vị Tăng : "Công Bằng ư !? ..."
Ông Lão: "Vâng ! thưa Thầy... Con sinh ra trong một Gia đình nghèo khổ..bần hàn không được học hành tử tế ,từ bé đã phải tự mưu sinh..Lớn lên lấy một người vợ nghèo và nai lưng làm lụng như trâu bò , để nuôi bầy con nheo nhóc . Cuộc đời khốn khổ cơ hàn cứ thế bám theo Con dai dẵng..Trong khi có biết bao nhiêu người khác sinh ra trong một Gia đình giàu sang , chẳng cần cố gắng mà vẫn sống suốt đời trong nhung lụa..Như vậy, không Công Bằng !! "
Nếu đức Phật linh thiêng xin Người hãy ban cho Con một ít may mắn của những người kia !
Vị Tăng : "Như người kia ư !?"
Ông Lão : "Chỉ cần nhìn họ là đủ biết họ giàu sang Quý phái cở nào rồi !"...Nhưng người nghèo khổ như Con không thể hiểu nỗi họ làm gì mà giàu sang lắm vậy ?
Vị Tăng: "Cái đó ta không biết ? nhưng khi tới đây họ cũng chỉ là Ăn mày cả thôi !!"
Ông Lão:" Ăn mày ư ? thưa Thầy !…"
Vị Tăng: "Đúng ... Ăn mày Cửa Phật !"
Ông Lão:" Nhưng nhìn họ giàu sang Quý phái có thiếu gì mà phải đi ăn mày !?…"
Vị Tăng : "Sống trên cõi đời này mấy ai thỏa mãn với những gì mình đang có . Không tin Thí chủ cứ lại gần họ xem !..."
Ông Lão tò mò đi tới gần mọi người , ép sát và lắng tai nghe thử họ đang nói gi ?...
-Một anh chàng thanh niên lớn tuổi mặc áo vest , thắt cà vạt trong rất chỉnh tề và lịch sự nói: "Cầu xin đức Phật cứu giúp công ty con khỏi bị phá sản , hàng trăm Gia đình công nhân đang trong chờ vào Công ty..Đang trông chờ vào sự chèo lái của con…mô Phật !..."
- Một người Phụ nữ bên cạnh lớn tuổi khóc thút thít và nói :" Xin người rũ lòng từ bi cho con sức mạnh để chiến đấu với căn bệnh ung thư quái ác..Xin người đừng để con phải chịu những cơn đâu hành hạ , dày vò..."
- Một cô Gái trẻ tuổi đứng gần đó khuôn mặt có vẻ buồn rầu ủ rủ cũng nói : "Năm nay con đã gần 30 tuổi , mà vẫn chưa có người yêu thương..Con vô cùng buồn tủi ,con chỉ xin Ngài linh thiêng cho con chút dung mạo để con tìm được một tấm chồng..xin Người ban phước, mô Phật ! ..."
Ông Lão nghe những lời ấy mà lòng cảm động rơi nước mắt..Ông nói lên một tiếng .".Tội nghiệp quá !..." Và đứng dậy bỏ đi tới chổ Vị tăng ngồi.
"Thưa Thầy họ cầu xin rất nhiều điều hóa ra họ toàn là ăn mày thật…Con cứ nghĩ trên đời này ai cũng Hạnh phúc hơn con , chứ ai biết được họ cũng có nhiều nỗi Khổ đến thế !..." ..Ngẫm ra Con còn có nhiều điều hơn họ như : sức khỏe , sự vô tư chẳng hạn..,!
Vị Tăng :" Đúng vậy ! Cuộc đời công bằng với tất cả mọi người..An phận với thực tại và cố gắng hết sức mình để tự mình hóa giải những khó khăn trong cuộc sống. Đó mới chính là một cuộc đời Hoàn mỹ .... !!!
Ông Lão nghe xong Tỉnh ngộ ..Tiếng chuông vẫn vang trong không gian ngày một xa dần ...


Phật ở đâu ?
http://gif.qhvn.org/phat/phat%20%2813%29.gif

 
Cả nhà tôi đi chùa Hương, bé Ớt nhà tôi 11 tuổi, một trẻ con thành thị điển hình chỉ biết gắn chặt với màn hình vi tính và những điệu nhảy hip-hop hiển nhiên ậm ạch khi vừa phải leo núi vừa chen chúc...

Bé hỏi luôn: 
Mẹ ơi mình phải leo núi thế này để làm gì ?
Tôi trả lời không cần suy nghĩ: 
Để đi lễ Phật con ạ.
 
Bé lại hỏi: 
Phật ở đâu hả mẹ?
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi chọn câu trả lời cho có vẻ gần gũi một chút: 
Phật trong tim mình con ạ. Khi con phải lựa chọn giữa hai việc tốt và xấu, mà con dám chọn việc tốt để làm, cho dù khó khăn, thì khi ấy con đã có Phật ở trong mình.
Bé Ớt vẫn không buông tha: 
Phật ở trong tim mình rồi thì việc gì mình phải leo lên đây cho khổ hả mẹ?
 
Câu hỏi của bé làm tôi suy nghĩ nhiều về hành động đi lễ chùa của mình. Tôi sẽ cầu gì khi chắp tay cúi mình trước tượng Phật?
Con cầu xin cho cả nhà con được khoẻ mạnh, hạnh phúc, ăn nên làm ra, các cháu ngoan, học giỏi, con viết được những tiểu thuyết hay... – toàn những điều có lợi cho bản thân mình.
Tôi nhìn ra những người đang chen chúc cúi đầu lầm rầm khấn vái xung quanh và tự hỏi: "Họ xin được hoá giải tội lỗi, thăng quan tiến chức, có nhiều tiền của, nhà lầu xe hơi, đi nước ngoài nước trong, hay cầu cho kẻ thù khuynh gia bại sản...???" 
 
Tôi lại hỏi mình: "Mình giảng giải cho con như thế về Phật, nhưng liệu mình có làm được như thế? Tại sao mình đi chùa Hương lễ Phật tới 2 lần?"
Với thời gian ấy, với chi phí ấy để đi lễ chùa, giá như mình bỏ ra để tặng, để chăm sóc cho một cháu bé mồ côi, cho một người già không nơi nương tựa, thì có hữu ích hơn không, tâm mình sẽ thanh thản, lòng mình thoả mãn hơn không?
 
Một lần, tôi vào miền Trung, cầy cục tìm vào tận nhà anh Lê Nuôi, người từng một thời là chồng của nghệ sĩ Lê Vân. Anh có một biệt thự tuyệt đẹp ven sông, và ngôi biệt thự này không bao giờ đóng cửa, bất cứ người nào dù quen biết anh hay người lạ, đều có thể vào nhà anh tá túc, ở chơi, thức ăn có trong tủ lạnh, tự nấu, tự ăn, ở rồi đi tự do như nhà mình. Có lẽ vì cái tình hiếm có đó của anh, mà ngôi biệt thự dù không có bảo vệ, dù mở cửa thông thoáng đêm ngày, nhưng không bao giờ mất trộm. 
 
Trong khuôn viên biệt thự, anh trưng bày nhiều tác phẩm nghệ thuật, nhiều đồ lưu niệm đẹp đẽ và giá trị, người nào đến ở, nếu thích có thể lấy đi để giữ làm của riêng, nhưng không được lấy đi bán. Cũng có người đến lấy đi, nhưng lại có người khác mang đến tặng anh những thứ khác, và ngôi biệt thự góc nào ta cũng có thể ngắm say sưa, vì những món đồ,  những điều đẹp đẽ ngự trị... 
 
Trò chuyện với Lê Nuôi, tôi thấy anh vô cùng bức xúc về chuyện có những nhà thờ, những chùa chiền giờ đây mọc lên trên khắp đất nước chúng ta, xây cao to đẹp đẽ với số tiền lên tới hàng chục tỷ mỗi ngôi chùa, nhưng tối đến thì lại khoá kỹ kín cổng cao tường, kẻ thất cơ lỡ vận không nhà không cửa chẳng vào được cửa Phật để tá túc, phải nằm ghé mái hiên lạnh lẽo bên ngoài! Vô lý lắm thay! Cửa chùa rộng mà lòng người lại hẹp!
 
Vậy thì Phật có ở chùa hay không ...?