Bên nhân sự họ nói với tôi: “Bộ phận của anh đã quá nhiều người, anh cần cắt giảm ít nhất là một người”. Tôi nên sa thải ai đây? Kulakov ư? Không đâu, làm ơn… Ta cùng xem nào! Anh ấy là một nhà thể thao cừ khôi: nhảy, chạy việt dã, ném lựu đạn, bơi và đoạt giải của một tờ báo thể thao. Nhờ có anh ta mà toàn ban của chúng tôi đều đeo huy hiệu “Sẵn sàng lao động và bảo vệ”. Vậy thì sao tôi phải sa thải anh ấy.
Cũng sẽ thật ngốc nếu sa thải Filippov. Anh ta làm ra tờ báo tường dài đến 27m vào bất kỳ ngày lễ nào. Đó đâu phải là trò đùa? Konoplyansky thì hàng năm thay mặt cả ban đi hiến máu khắp mọi nơi, hóa ra là nhóm máu hiếm nhất và chúng tôi gọi anh ta là người chăm hiến máu tình nguyện!
Vào năm ngoái tôi đã định sa thải Kokurim. Nhưng anh ta đã trở thành người chiến thắng trong cuộc thi câu cá dưới nước toàn Liên bang. Đó đâu phải là chuyện đùa? Anh ta còn phát minh ra một chiếc máy khoan mới khiến cho thành phẩm nhiều hơn gấp 10 lần những chiếc máy khác trong cùng thời gian.
Tôi sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai sai thải Simkin. Anh ấy là nhà ngoại cảm. Vào mùa đông, khi nào hệ thống sưởi bị ngắt thì anh ấy sẽ truyền hơi ấm của mình cho chúng ta… Cô Mashenca lại đang hát trong dàn đồng ca. Còn Liubov Evgenievna là VĐV võ thuật karate. Vì thế, không ai có thể giơ tay để sa thải cô ấy. Bây giờ tôi luôn cử cô ấy đi giành giải ở các cuộc thi và cô ấy rất thành công trong việc đánh bật các kỷ lục.
Còn cha của Krymov là Trưởng phòng cứu hỏa của huyện, nếu sa thải Krymov thì sẽ bị cấm đun nước pha trà trong văn phòng. Rudnev thì được nâng đỡ từ bên trên, có nghĩa là chỉ khi nào có lệnh từ trên đó thì cậu ta mới có thể bị sa thải… Và con gái của Dronov học cùng trường mẫu giáo với cháu gái của thư ký Thứ trưởng của chúng tôi. Bé gái bốn tuổi đã “giành” được ba suất mới cho ban của chúng tôi. Tôi không thể vô ơn mà sa thải bố của cô bé đó được.
Polezhev thì có thể thổi phồng 500 quả bóng bay trong 25 phút để phục vụ cho bất kỳ ngày lễ nào, cũng là người không thể thay thế được. Với Maksim thì càng không thể cắt giảm. Tất nhiên, từ sáng đến tối tất cả những gì anh ấy biết là viết, vẽ và tính toán, ngoài ra thì không làm gì nữa. Nhưng toàn bộ kế hoạch của ban chúng tôi đều chỉ dựa vào một mình anh ấy.
Nói tóm lại, dù có đào bới ở đâu, dù có thọc vào đâu thì nơi nào cũng đều có những lý do khách quan khiến tôi không thể sa thải ai cả. Vì vậy mà không có người nào đáng để tôi sa thải. Mà nếu suy cho đúng thì việc đó cũng không nhất thiết. Đây có phải là lần đầu tiên tôi nhận được lệnh như vậy từ cấp trên đâu nhỉ? Thật vậy, nếu mà tuân theo mọi quyết định của cấp trên và trong 25 năm đó tôi cắt giảm nhân sự theo chỉ thị của họ thì bây giờ tôi đã loại ra 19 người trong ban của mình rồi.
Và tất thảy mọi người đều không thể thay thế! Và mọi người vẫn ở vị trí của mình!!! Rồi ngày mai tất cả chúng ta lại cùng nhau kỷ niệm 25 năm kể từ khi bắt đầu việc cắt giảm nhân sự tại doanh nghiệp của chúng ta! Vì vậy vào ngày kỷ niệm này, như mọi khi, tốt nhất là tôi nên gửi một văn bản lên cấp trên nói về lý do tại sao không có ai bị sa thải cả!
Và tôi sẽ viết giấy khen cho mọi người trong ngày lễ này. Tất nhiên, ngoại trừ chính tôi. Thật bất tiện khi viết giấy khen cho chính mình. Vì vậy, giống như tất cả những nhân vật trong ban quản lý, tôi sẽ vẫn được nhận giải thưởng. Và một món quà có giá trị.
Truyện vui của Mikhail Zadornov (Nga) / Hải Yến (dịch) /anle20