Sau khi dành cả cuộc đời phụng sự Chúa, cha xứ Tim ODonnell mất một cách rất thanh thản khi đang ngủ. Linh hồn của ông thăng thiên lên trước cổng thiên đường. Khung cảnh trên trời quả thật diệu kỳ như trong lời tả của Kinh Thánh, nhưng cha xứ không thể ngờ rằng lại có một hàng dài những linh hồn đang đứng chờ
Ở giữa họ và cánh cổng thiên đường là thánh Peter trên tay cầm một bản danh sách. Trách nhiệm của thánh Peter là hỏi tên tuổi và nghề nghiệp của người mới mất, sau đó đưa ra phán quyết xem linh hồn người đó có xứng đáng để được bước qua ngưỡng cửa thiên đường không.Linh hồn cha xứ chờ, chờ mãi đến mức ngủ đứng tại chỗ. Không sao cả, hàng người cứ việc xô đẩy ông lên. Đến lúc cha xứ bừng tỉnh thì mới giật mình nhận ra chỉ còn hai người nữa là đến lượt mình. Ông để ý đến người đang được thánh Peter kiểm tra. Vị này cũng tầm tuổi ông Tim, dáng người cao ráo, thân mặc áo blouse trắng.
Thánh Peter hỏi: “Tên anh là gì? Anh làm gì khi còn sống?”.
“Dạ thưa con tên là London Macchorley. Con làm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ từ khi ra trường y đến tận ba năm trước khi chết ạ”. Người đàn ông trả lời đầy lễ độ.
Thánh Peter lấy bút gạch tên London Macchorley trên danh sách rồi chỉ tay vào một đống quần áo và một đống gậy chất trước cổng thiên đường: “Anh hãy chọn lấy một cái áo khoác bằng lụa, một cái gậy bằng vàng rồi đi vào thiên đường”.
Người đàn ông đứng ngay trước cha xứ Tim khác hẳn vị bác sĩ vừa rồi. Ông ta vừa lùn, vừa ăn mặc bẩn thỉu, ăn nói thì bỗ bã. Ông ta chẳng chờ thánh Peter hỏi mà nói luôn: “Tôi là Joe Cohen, cả đời chỉ có lái xe taxi kiếm tiền”.
Cha xứ Tim ngạc nhiên khi thấy thánh Peter không có phản ứng gì mà chỉ bình thản gạch tên Joe Cohen trên danh sách. Kỳ lạ hơn nữa là ngài nói với người tài xế: “Anh hãy mặc chiếc áo choàng bằng lụa và cầm lấy cây gậy bằng vàng rồi bước vào thiên đường”.
Khi đến lượt cha xứ Tim thì ông phải cố gắng kiềm chế lắm mới không lập tức phủ phục mình dưới chân vị thánh. Thánh Peter hỏi: “Tên và công việc của anh?”.
Cha xứ khúm núm: “Dạ thưa ngài, con là cha xứ Tim ODonnell. Nhờ phúc Chúa mà con được giao việc dìu dắt con chiên ở trên đảo Saint George đúng 40 năm ạ”.
Cũng như những người trước đó, thánh Peter gạch tên Tim ODonnell trên bản danh sách. Nhưng kỳ lạ làm sao là vị thánh lại nói với cha xứ: “Anh hãy chọn lấy trong đống kia một chiếc áo khoác bông mà mặc, rồi cầm lấy cây gậy gỗ mà bước vào thiên đường”.
Cha xứ thốt lên: “Thưa ngài, con đã phụng sự Chúa cả cuộc đời mà chỉ được mặc áo khoác bông và cầm gậy gỗ, mà tại sao hai người trước con lại được mặc áo khoác lụa và cầm gậy vàng ạ?”.
Thánh Peter tủm tỉm cười: “Này anh Tim, trên này người ta xét duyệt các linh hồn dựa trên thành quả khi còn sống của họ. Dưới đấy mỗi khi anh thuyết giảng thì các con chiên của anh lại ngủ gật vì chán quá”.
“Nhưng… Nhưng… Còn hai người kia?”.
“Mỗi bệnh nhân của cái ông bác sĩ London Macchorley đều cầu nguyện trước khi lên bàn mổ. Còn ông tài xế Joe Cohen thì lái xe ẩu quá nên hành khách lên xe hay xuống xe cũng cầu nguyện, lúc lên thì cầu cho mình được sống, lúc xuống thì cầu cảm ơn Chúa vì đã phù hộ mình”.
Thịnh Vũ (biên dịch) / Truyện vui của AYO CALLAGHAN (Barbados)anle20