Khi đi qua núi Bàn Long, cục trưởng Đàm bị mấy tên thổ phỉ mai phục trong rừng chặn xe bắt cóc. Chúng dẫn ông vào hang núi, đưa điện thoại cho ông rồi nói:" Hãy gọi báo cho cơ quan rằng ông bị ốm, xin nghỉ. Hai là báo cho gia đình, bảo họ đem năm mươi vạn tệ đến chỗ cây đa lớn ở cửa rừng Linh Phong chuộc người vào 4 giờ chiều ngày mai. Nói rõ cho người nhà biết chớ có báo Công an. Của cải nhà ông đều do tham ô mà có. Nếu báo Công an, coi như chính ông tự thú. Thế nên hãy ngoan ngoãn làm theo."
Hôm sau, tại địa điểm và thời gian đã hẹn trước, nhận va li tiền chuộc từ tay phu nhân Cục trưởng một cách suôn sẻ, tên thổ phỉ cầm đầu nói:
– Bà đã giữ lời hứa, tối nay Cục trưởng Đàm sẽ được đoàn tụ với gia đình.
Nói xong, tên cầm đầu móc điện thoại ra, nói với phu nhân:
– Tôi gọi điện thoại báo cho anh em trên núi bảo chúng lập tức thả người.
– Khoan đã! Các ông đừng vội thả người. Tôi cho các ông một cơ hội kiếm tiền nữa. Nếu các ông làm việc tôi yêu cầu sẽ có thêm năm mươi vạn tệ.
– Việc gì?
Bà Cục trưởng lấy từ trong túi ra một lọ nhỏ.
– Ông hãy tìm cách cho chồng tôi uống.
– Đây là thuốc gì?
– Là thuốc ngủ. Sau khi cho chồng tôi uống, các ông khiêng ông ấy vào xe rồi lái tới vách núi. Sau đó hất xe từ vách núi xuống vực. Xong việc, ông gọi báo cho tôi. Sáng sớm mai, ông dẫn tôi đến xem hiện trường chỗ xe lao xuống vực. Tôi sẽ trả ngay ông năm mươi vạn tệ.
Tên cầm đầu nói:
– Việc này bọn tôi không làm được.
– Chê ít phải không? Tôi có thể trả thêm.
– Không phải. Chúng tôi chỉ nhằm mục đích kiếm tiền. Bất đắc dĩ lắm mới phải giết con tin. Nếu bà cứ đòi chúng tôi giết người thì phải cho biết nguyên do.
– Được, tôi sẽ nói. Vì trong nhiệm kỳ, ông nhà tôi bòn rút được khá nhiều tiền. Đến những người ngoài cuộc như ông còn biết, không lẽ Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật không hay? Tới đây ông nhà tôi sẽ bị bắt. Giờ thì không gì có thể cứu nổi ông ấy.
– Tại sao bà biết rõ như thế?
Phu nhân trả lời:
– Không dám giấu, những việc ông nhà tôi làm, hầu như đều bàn với tôi.
– Nhưng tại sao phải giết Cục trưởng Đàm?
– Hôm qua, sau khi nhận được điện thoại của chồng gọi về, tôi và các con đã khẩn cấp họp gia đình. Cả nhà đều khóc, cuối cùng đưa ra một quyết định đau lòng. Nếu ông nhà tôi bị bắt và xử tử hình sẽ để lại tiếng xấu là kẻ tham ô, chẳng thà xin các ông giúp một tay để ông ấy chết “bất ngờ”. Rơi xuống vực mà chết trong lúc ngủ say là kết cục tốt nhất. Cơ quan biết ông ấy chết do tai nạn, không những sẽ không truy cứu vụ án mà còn đăng cáo phó và tổ chức lễ tang. Như thế không chỉ bảo vệ được thanh danh người đầy tớ liêm chính của nhân dân mà còn giữ được mấy tòa biệt thự và khoản tiền lớn gửi tiết kiệm. Là vợ góa, tôi có thể được lĩnh trợ cấp suốt đời. Còn các ông giúp tôi làm xong việc này, không những có thêm năm mươi vạn tệ, mà còn tránh được nguy cơ bị tố giác.
Nghe xong, tên cầm đầu thở dài:
– Người đời ai cũng bảo bọn bắt cóc tống tiền độc ác nhưng gan ruột của gia đình bà còn hiểm độc hơn thổ phỉ rất nhiều! Thôi, bây giờ bà hãy ngoan ngoãn theo chúng tôi lên núi và báo ngay cho các con bà đem một triệu đến chuộc. Tôi rất muốn xem liệu chúng có lại trả giá hai triệu để xin bọn tôi cũng vứt bà từ vách đá xuống vực hay không.
Truyện vui của Thang Quý Lâm (Trung Quốc)-Hiếu Nghiêm (dịch) / anle20