Lão Triệu là một công nhân đã nghỉ hưu, thời còn trẻ thích viết lách và tham gia sáng tác văn học, lão đã gửi một số bài báo nhưng cuối cùng vẫn bặt vô âm tín. Sau khi nghỉ hưu có nhiều thời gian và học cách đánh máy tính lại nên cả ngày ngồi trước màn hình máy tính để thể hiện kỹ năng của mình và bắt đầu viết lách trên mạng.
Một hôm, Lão Triệu nhận được một cuộc gọi.
– Thầy Triệu phải không?
Hai tiếng “Thầy Triệu” khiến Lão Triệu cảm thấy vui mừng.
– Vâng, anh là ai?
– Tôi là Mã Biến Tử, biên tập viên của tạp chí văn học nổi tiếng “Hoàng Lương Mộng”. Một trong những tác phẩm văn học trực tuyến của ông đã được chọn để đăng trên tạp chí và chúng tôi sẽ trả tiền nhuận bút cho ông. Lão Triệu nghe vậy thì sướng rơn người. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm sáng tác, đây là lần đầu tiên có bài được sử dụng. Lão vội nói: “Cảm ơn, cảm ơn. Không cần tiền nhuận bút đâu, người làm văn học không cần nói chuyện tiền nong”. Mặc dù lão Triệu miệng nói như vậy nhưng trong lòng lão vẫn rất muốn tiền bản quyền.
– Thầy Triệu, tất nhiên chúng tôi vẫn phải trả tiền nhuận bút cho thầy, tổng cộng là 2.000 nhân dân tệ, nhưng trước hết thầy phải gửi cho chúng tôi khoản thuế thu nhập cá nhân là 500 nhân dân tệ, sau đó đợi chúng tôi thông báo cho thầy vào ngày mai rồi mới đi ngân hàng rút được tiền.
– Được rồi, được rồi, tôi sẽ chuyển tiền thuế ngay.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Lão Triệu vội vàng đến ngân hàng và chuyển 500 tệ vào tài khoản của biên tập viên Mã. Về đến nhà, lão vui vẻ nhấp vài ngụm rượu, sau đó hào hứng ngồi xuống trước máy tính, lại cắm cúi cào bàn phím.
Sáng sớm hôm sau, Lão Triệu ngồi lỳ bên máy điện thoại. Nhưng điện thoại không đổ chuông và rồi một ngày trôi qua thật nhanh. Đến tối, lão Triệu không còn giữ được bình tĩnh, bấm số điện thoại của biên tập viên Mã, đầu dây bên kia vang lên giọng của một phụ nữ:
– Ai đấy ạ?
– Tôi đang cần gặp biên tập Mã.
– Ở đây không có biên tập Mã nào cả, đây là máy điện thoại công cộng.
Sau khi đặt điện thoại xuống, lão Triệu mới biết mình đã bị lừa, mất toi 500 tệ. Sau đó lão mới nhận ra rằng đó quả thực thế nào là “Hoàng Lương Mộng” (Giấc mộng kê vàng) và “Mã Biến tử”.
Vì thế, lão Triệu tức giận đến đột ngột đổ bệnh.
Chỉ mấy hôm sau, lại có một cú điện thoại gọi đến:
– A lô, có phải là thầy Triệu?
Tim lão Triệu tim đập thình thịch, “Thầy Triệu?” Chẳng lẽ, lại một kẻ lừa đảo nào nữa chăng? Nhưng trước tiên hãy cứ để xem hắn nói gì đã!
– Đúng, anh là ai?
– Tôi là Lý Bố Giáp, biên tập viên của tạp chí “Giấc mơ thành hiện thực”. Một trong những tác phẩm văn học trực tuyến của thầy đã được chọn để đăng trên tạp chí của chúng tôi và chúng tôi sẽ trả tiền nhuận bút cho thầy theo quy định.
Lão Triệu cười khẩy, nghĩ rằng kỹ năng của kẻ lừa đảo này quá thấp và họ đều sử dụng cùng một thủ đoạn, vì vậy lão quyết định trút giận lên đầu kẻ lừa đảo này để giáo dục hắn.
– Biên tập viên Lý, cậu hãy giữ số tiền ấy cho chính mình! Các cậu còn ít tuổi nhưng chẳng làm được điều gì tốt đẹp ngoài việc lừa đảo người khác! Các cậu thật đốn mạt, là cặn bã của xã hội, cặn bã đấy, hiểu chứ?!”. Dứt lời, lão đặt điện thoại xuống cái rụp. La mắng xong, lão Triệu cảm thấy rất sảng khoái, nhẹ nhõm trong người, dường như thấy bệnh của mình cơ bản đã tiêu tan.
Vài ngày sau, lão Triệu lượn phố, nhìn thấy tạp chí “Giấc mơ thành hiện thực” trên sạp báo, lão vội vàng lật trang mục lục ra, tìm thấy tựa một bài báo quen thuộc, trong mục tác giả ghi tên lão!
Truyện vui của Vị Tri (Trung QuốcTrần Dân Phong (dịch)/anle20