Trương Đại Vỹ chỉ là một công dân bình thường nhưng lại mơ ước được leo cao, mọi người xung quanh đều biết anh ta đang luôn hy vọng có thể làm quen với các quan chức để tiến thân
Một hôm, Trương Đại Vỹ nhận được cuộc gọi từ bạn cùng lớp là Trần Phương Vũ, nói rằng anh ấy đang tiếp đãi khách ở khách sạn Kim Thông và yêu cầu Đại Vỹ đến cùng tiếp khách. Trong điện thoại, Trần Phương Vũ thần bí nói: “Lần này tớ mời được một đại nhân đến để giới thiệu cậu với ông ấy”. Trương Đại Vỹ lập tức cất điện thoại, tức tốc đến ngay khách sạn.
Khi Trương Đại Vỹ bước vào, Trần Phương Vũ đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên, nhìn thấy Đại Vỹ bước vào, anh ta giới thiệu với người đàn ông trung niên đó: “Bộ trưởng Phùng, đây là bạn học cũ của tôi, Trương Đại Vỹ”. Sau đó anh ta quay sang Trương Đại Vỹ và nói: “Trương Đại Vỹ, đây là Bộ trưởng Phùng của Bộ Hàn điện Quốc gia”. Trương Đại Vỹ khi nghe điều này đã vui mừng khôn xiết. Anh ta không ngờ rằng mình lại có cơ hội được gặp một người đứng đầu cấp bộ, đây thực sự là một chuyện lớn, một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Nghĩ đến đây, anh ta vội vàng bước tới, nắm chặt tay Bộ trưởng Phùng, liên tục nói: “Bộ trưởng Phùng, tôi đã ngưỡng mộ ông từ lâu rồi, tôi ngưỡng mộ ông đã lâu rồi!”.
Bộ trưởng Phùng khiêm tốn đứng dậy, bắt tay Trương Đại Vỹ: “Rất vui được gặp anh, hoan nghênh anh có thời gian đến Bộ làm việc”. Sau khi nghe điều này, Trương Đại Vỹ phấn khích đến mức tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh ta lắp bắp: “Chắc chắn…, chắc chắn rồi!”. Nói xong, anh ta ngồi xuống chiếc ghế cạnh Bộ trưởng Phùng.
Trong bữa ăn, Trương Đại Vỹ không ngừng chúc mừng Bộ trưởng Phùng bằng những lời tán dương. Sự nhiệt tình của anh ta đã để lại ấn tượng tốt cho Bộ trưởng Phùng nên khi kết thúc bữa tiệc, Bộ trưởng Phùng đã cho Đại Vỹ số điện thoại di động của ông để có thể liên lạc thường xuyên hơn. Trương Đại Vỹ vội vàng đồng ý.
Ngày hôm sau, Trương Đại Vỹ quyết định ra đòn ngay lúc sắt đang còn nóng. Cần phải tiếp tục thắt chặt quan hệ với Bộ trưởng Phùng, vì vậy, anh ta bấm số điện thoại của Bộ trưởng Phùng và thận trọng hỏi: “Bộ trưởng Phùng, không biết hôm nay ông có kế hoạch gì không, nếu thuận lợi, tôi muốn đến thăm ông”. Trương Đại Vỹ nghĩ thầm: Cho dù Bộ trưởng Phùng không có thời gian gặp anh ta, ít nhất anh ta cũng có thể khắc sâu ấn tượng của mình với Bộ trưởng.
Không ngờ, Bộ trưởng Phùng vui vẻ trả lời: “Đến đây đi, hôm nay tôi không có việc gì làm. Tôi đang đợi anh ở số 214 đường Lộ Kiều”. Trương Đại Vỹ nghe vậy, gần như nhảy cẫng lên vì vui mừng, nhanh chóng quyết định bỏ ra một số tiền lớn để mua một số món quà tặng có giá trị rồi bắt xe taxi đi đến phố Lộ Kiều. Nửa giờ sau, xe taxi dừng ở một con phố đông đúc, tài xế chỉ vào một cửa hàng bên trái và nói với Đại Vỹ: “Đây là số nhà 214 phố Lộ Kiều”.
Trương Đại Vỹ xuống xe, nhìn vào đó và sửng sốt: Đó là một cửa hàng, phía trước có mấy cỗ máy hàn và mấy công nhân đang lúi húi bận rộn bên một số cánh cửa sổ hợp kim nhôm. Anh ta nhìn lên và thấy một tấm biển treo trên cửa hàng, trên đó có viết mấy chữ lớn: Bộ Hàn điện Quốc gia.
Trương Đại Vỹ vội móc điện thoại gọi cho Trần Phương Vũ: “Này, ông bạn, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì với Bộ trưởng Phùng vậy?”. Trần Phương Vũ nói trong điện thoại một cách thản nhiên: “Ồ, anh ấy tên là Phùng Quốc Gia, mở một tiệm hàn trên đường Lộ Kiều, đặt tên là Bộ Hàn điện Quốc Gia và tự xưng là bộ trưởng, nhưng mà có chuyện gì thế?”. Trần Phương Vũ còn chưa kịp nói hết câu, Trương Đại Vỹ chỉ còn biết trố mắt, chết lặng.
Truyện vui của Vị Tri (Trung Quốc)Trần Dân Phong (dịch) / anle20