Con người nếu được sống và suy nghĩ đơn giản thì có lẽ sẽ sung sướng, hạnh phúc hơn.
Nhưng con người thường hay phức tạp hoá cuộc sống nên mới vương mang nhiều phiền não.
Người viết xin mời Bạn đọc bài thơ dưới đây của Thầy Thích Tánh Tuệ mở đầu cho bài tâm tình hôm nay của người viết nhé. Kính tri ân Thầy.
Đơn Giản và Phức Tạp
Khi còn nhỏ thì đơn giản, lớn lên trở nên phức tạp.
Khi nghèo khó thì đơn giản, lúc giàu có trở nên phức tạp.
Khi thất thế thì đơn giản, lúc có địa vị thì trở nên phức tạp.
Tự nhận bản thân đơn giản, đánh giá người khác phức tạp.
Thật ra, thế giới này rất đơn giản chỉ có lòng người là phức tạp.
Mà suy cho cùng thì lòng người cũng đơn giản, chỉ
vì có lợi ích chi phối nên con người mới trở nên phức tạp.
Đời người, đơn giản thì vui vẻ.
Nhưng người vui vẻ được mấy người.
Đời người, phức tạp thì phiền não.
Nhưng người phiền não thì quá nhiều.
Cứ đơn giản những vấn đề phức tạp
Cuộc sống này thư thái nhẹ nhàng hơn
Đừng phức tạp những vấn đề đơn giản
Hồn thơ ngây nào nhuốm chuyện đau buồn
Như Nhiên Thích Tánh Tuệ
Một người bạn văn nghệ cũng mới chuyển đến người viết Lời Khuyên dưới đây, tôi thấy hay hay nên xin được chuyển chia sẻ tiếp đến Bạn nhé.
Lời Khuyên
…..Người ta nói xấu con một câu, con nhớ hai ngày, thế là biến thành con bị người ta nói xấu hai ngày.
Nếu như cả năm con vẫn nhớ, vậy thì con sẽ bị người ta nói xấu cả năm. Mà con đến chết cũng không quên, vậy thì chính con đã để người ta nói xấu cả đời.
Cho nên ấy à, người biết tu, ai nói gì trái ý, mình giận một chút rồi bỏ đi, xả đi. Giận làm chi, ôm cái giận là dại chớ không phải khôn, tội gì ôm cho khổ đời mình.
Người đã không ưa con thì dù con thánh thiện đến đâu trong mắt họ con vẫn là kẻ đa nghi, chi bằng con cứ sống tốt cuộc đời mình và quan tâm đến những người con yêu thương là được rồi. Còn lại kệ đi.
(Nguồn: Email Bạn gửi-Cảm ơn chị T - Không thấy đề tên tác tác giả)
Như vậy bạn cần quên đi những điều làm mình không vui, đừng coi trọng những mâu thuẫn, hiểu lầm phát sinh trong cuộc sống, mà hãy xem đó như là một yếu tố giúp chúng ta mài dũa đời sống tâm linh của mình.
Trong cuộc sống bình thường, nếu chúng ta cầm mãi một vật gì trong tay hay giữ mãi một ý nghĩ gì quá lâu trong đầu, chúng ta sẽ cảm thấy mỏi mệt lắm. Tốt nhất là chúng ta nên buông nó ra thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn như trong câu chuyện dưới đây:
Hãy đặt cốc nước xuống
Một giáo sư bắt đầu giờ giảng của mình với một cốc nước. Ông giơ nó lên và hỏi các sinh viên, “Các bạn nghĩ cốc nước này nặng bao nhiêu?
‘50 gam!’…‘100 gam!’… ‘125 gam!’… các sinh viên trả lời.
‘Tôi không thể biết chính xác nếu không cân,’ giáo sư nói, ‘nhưng câu hỏi của tôi là: Điều gì sẽ xảy ra khi tôi cứ giơ cái cốc thế này trong vài phút?’
‘Chẳng có gì cả’ các sinh viên nói.
‘OK, vậy điều gì xảy ra nếu tôi giơ trong một giờ?’ giáo sư hỏi.
‘Tay thầy sẽ bắt đầu đau ạ’, một sinh viên trả lời.
‘Đúng vậy, và nếu trong một ngày thì sao?’
‘Tay thầy có thể tê cứng, và thầy có thể bị đau cơ, tê liệt, chắc chắn phải đến bệnh viện,’ một sinh viên khác cả gan nói Và tất cả lớp cười ồ.
‘Rất tốt. Nhưng trong tất cả các trường hợp đó, cân nặng của cái cốc có thay đổi không?’, giáo sư lại hỏi.
‘Không ạ,’ các sinh viên trả lời.
‘Vậy, cái gì khiến cho tay bị đau, cơ bị tê liệt? Và thay vì việc cứ cầm mãi, tôi nên làm gì?’
Các sinh viên lúng túng. Rồi một người trả lời, ‘Đặt cốc xuống!’
’Chính xác!’ giáo sư nói, ‘Các vấn đề trong cuộc sống cũng giống như thế này. Khi bạn giữ nó trong đầu vài phút thì không sao. Nghĩ nhiều hơn, chúng làm bạn đau. Và nếu cố giữ thêm nữa, chúng bắt đầu làm bạn tê liệt. Và bạn sẽ không thể làm gì được nữa.’
Lời bình:
Nghĩ đến những vấn đề trong cuộc sống là điều quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn là hãy nhớ ‘đặt chúng xuống’ vào cuối mỗi ngày khi bạn đi ngủ. Nhờ vậy, bạn tránh được stress để khởi đầu một ngày mới thật tỉnh táo, khỏe mạnh. Và đó là thứ giúp bạn có thể giải quyết mọi vấn đề.
(Nguồn: Email bạn gửi- Cảm ơn anh TH)
Xin mượn mẫu chuyện Thiền dưới đây để làm kết luận cho bài tâm tình hôm nay, bạn nhé.
Bỏ Xuống
Khi Phật còn tại thế, có một vị Bà la môn tên Hắc Chỉ hai tay mang hai chiếc bình hoa đến ra mắt.
Phật thấy vậy nói : “ Bỏ xuống !”
Hắc Chỉ đặt chiếc bình bên tay trái xuống.
Phật lại nói : “ Bỏ xuống !”
Hắc Chỉ đặt chiếc bình bên tay phải xuống, nhưng Phật vẫn nói : "Bỏ xuống!"
Hắc Chỉ ngạc nhiên nói : “ Có hai chiếc bình hoa, tôi đã bỏ hết, chỉ còn hai tay không, đâu còn gì để bỏ xuống nữa. Xin hỏi đức Thế tôn bảo tôi bỏ cái gì ?”
Phật nói : “ Ta hoàn toàn không bảo ngươi bỏ hai chiếc bình hoa kia xuống. Cái ta bảo ngươi bỏ xuống là bỏ cái lòng tự đắc, cái tâm kiêu ngạo, là lục trần lục thức của ngươi kia. Khi ngươi buông bỏ tất cả những thứ ấy xuống, lúc ấy ngươi mới giải thoát khỏi xiềng xích sinh tử”.
(Nguồn: sưu tầm trên internet)
Riêng thiển ý, nếu chúng ta vẫn giữ được nụ cười và tình thương yêu đối với mọi người, mọi vật thì chúng ta sẽ thấy cuộc đời này vẫn còn đẹp sao! Bạn đồng ý chứ?
Chúc quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống vui từng ngày trong hiện tại với duyên nghiệp của mình nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn- Sương Lam/nguoiphongnam