Ngồi nhìn mưa rơi |
Cuộc sống sau khi về hưu thật ra cũng thú vị, có điều thời gian đầu, chưa quen thì có bị xáo trộn tâm sinh lý một chút. Ông nhà tui là một ví dụ điển hình.
Mấy chục năm bận rộn với nợ áo cơm, lo nuôi con nhỏ, gần như không lúc nào được nghỉ ngơi trọn vẹn. Cũng có lúc than khổ đấy?. Cũng có lúc ước ao, mơ về cái ngày buông được tất cả những gánh nặng trên vai, để có thời gian sống trọn vẹn cho bản thân mình. Nhưng đến khi ngày ấy tới một cách đột ngột thì lại bị shốc. Tui dùng từ đột ngột vì ông ấy chưa đến tuổi hưu, dù là hưu non. Chỉ vì thấy dịch bệnh tràn lan, chứng kiến những cái chết đau đớn không hạn kỳ, cảm nghiệm được thân phận con người mỏng manh hơn giấy lụa, nên đột ngột không muốn đi làm nữa. Và rồi quyết định: NGHỈ HƯU.
Cuộc sống đang lúc bận rộn, công việc và những chuyến công tác xa nhà.. bỗng một ngày giống như chiếc xe thắng vội, tiếng bánh xe rít trên đường nghe thật chói tai, và người ngồi trên xe cũng rúng động chúi mình về phía trước.. . Sáng ra theo thói quen ông cũng dậy sớm, làm vệ sinh và thay quần áo tề chỉnh .. để rồi chẳng đi đâu, chỉ ra sân ngồi uống cà phê, ngắm sông nước. Hình dung thì thoải mái quá phải không? Vậy mà sao ông thấy rảnh rang quá, cái cỗ máy hoạt động trong người ông vẫn còn cái trớn lao về phía trước, phải cần có thời gian để chậm lại. Ông loay hoay chưa biết phải làm gì cho hết ngày. Dịch đang tràn lan, muốn du lịch ra nước ngoài cũng ko được. Ngay ở trong nước, dù đã chích ngừa ba liều nhưng cũng phải hạn chế tối đa việc ra ngoài.Thằng con cũng biết đây là giai đoạn giao mùa, nên ráng sắp xếp thời gian về nhà thường xuyên hơn, nói chuyện nhiều hơn với ba để tìm hiểu xem ông có ổn, có bị ảnh hưởng tâm sinh lý về khoảng trống trước mặt?. Đời người, tuổi cuối thu có gì vui? Có những buổi tối nó về rủ ba đi ra rạp xem phim. Trong lúc xem phim, có lúc ông thấy nó ngáy khò khò bên cạnh. Thì ra nó muốn chia sẻ thời gian với ông, vì lo ông buồn, vì thương ông, chứ bản thân nó không có thời gian. Giống như ông trước đây, nó cũng cơm áo gạo tiền và bận bịu chăm sóc bầy con thơ dại. Đến ngủ nó còn không ngủ đủ nữa mà. Cuộc sống ở thế gian là trục xoay không ngưng nghỉ. Xuân, hạ, thu, đông. Bốn mùa khắc đến, khắc đi. Ở tuổi này, ông thấu suốt rất nhiều điều.
ba cục cưng của bà |
Thế rồi ông tìm việc loanh quanh làm để thấy mình hữu dụng. Trong nhà, ông dọn dẹp lại mọi thứ, chỗ nào cần sửa sang, đồ vật nào cần vứt bỏ, cửa sổ bụi bám... ông làm hết, suốt ngày quần quật. Thiệt tui nhìn ông mà thấy mệt dùm. Tui giờ lười lắm, chỉ muốn rảnh rang, nhàn thân một tí, mà thấy ông như vậy mình cũng không cam tâm, lại phải đứng lên phụ một tay. Nói thật trong lòng có chút bực bội, có chút vùng vằng, thầm nghĩ: chi mà khổ thân vậy không biết?
Hết việc trong nhà lại ra tới ngoài sân. Ba cây cọ ra đi vĩnh viễn vào đợt bão tuyết cần phải mướn người cưa bỏ. Bỏ xong phải kiếm cây khác về thay thế. Cả thành phố đều như vậy nên cây trở nên vô cùng khan hiếm. Lăn lộn khắp nơi mới tìm mua được ba cây tương đối với giá phải chăng. Vừa xong chuyện cây, lại bắt qua sửa lại cái "bến mơ" của tui. Cái bến đò sau 8 năm sương gió đã có nhiều chỗ gỗ bị mục. Với sự hỗ trợ của bạn bè, mất hơn một tháng mới xong cái bến. Nhìn cây gỗ, máy cưa, máy xén ngổn ngang trên thềm, tui thấy mệt ngang hông, nhưng không ý kiến. Tui biết ổng cần có chuyện để làm. Hơn nữa việc làm riết thì cũng phải hết thôi. Và tui mong cái ngày hết việc để làm của ông quá chừng luôn.
Lúc này trời trở lạnh, dịch bệnh vẫn không sang trang, sự nguy hiểm vẫn còn nguyên đó, có khác chăng là mọi người đã dần quen, đã chấp nhận việc nếu mình nhiễm bệnh, nếu vĩnh viễn ra đi cũng là việc thế thời phải thế. Và rồi ngày vui của tui cũng đã đến. Nghĩa là sau 8 tháng dài lao động cực nhọc từ trong ra ngoài thì công việc nhà đã tạm hết. Ít nhất là trước mắt. Lúc này nhìn ông thư giản, quen dần với nhịp sống mới, đã không còn cứ nôn nóng cái kiểu:
Sớm mai thức giấc, nhìn quanh một mình
Ngoài hiên nắng lóe, đàn chim giật mình.. (Lam Phương)
Vậy rồi thành quả bất ngờ. Đầu tháng, một buổi chiều trời giăng mây xám, bà đại diện khu nhà tui ở đến bấm chuông báo tin: "nhà ông bà đã được chọn làm căn nhà dễ thương nhất trong tháng". Nhìn cái bảng cắm trước nhà mà tui cảm được niềm vui của ổng. Đôi mắt ổng âu iếm nhìn tấm bảng, rồi nhìn sang vợ như hiu hiu tự đắt, ý nói: Nhờ công ông chăm sóc trước sau đó nhen bà ..
Chuyện nhỏ như con thỏ, trời đang sập tối vậy mà cảm giác tui như sáng trưng luôn!
Yard of the Month |
Thế thôi! Nhìn đâu xa, niềm vui lắm khi là điều nhỏ nhoi ngay trước mắt.. được ngày nào vui ngày đó.
Quinhon11