Mình đang sống ở Mỹ, đã từng làm công việc giúp đỡ người già. Mình thấy ở đâu người già cũng có nỗi buồn, khổ tâm.
Ở Mỹ chăm sóc người già khá tốt, những người thu nhập thấp, sẽ nhận trợ cấp của chính phủ đủ sống, và đặc biệt là chăm sóc y tế (cho dù người cha, mẹ đó có 10 đứa con giàu có, nhưng cha mẹ hoàn toàn không thu nhập vẫn hưởng trợ cấp này). Khi họ già, lẫn, không khả năng tự phục vụ, sẽ có người đến nhà giúp, hoặc vào nursing home.
Tôi không hề có ý so sánh giữa Mỹ với Việt Nam. Nhưng tôi thấy rằng đời sống tinh thần của người già ở Mỹ hay Việt Nam không khác gì mấy nếu như họ không cải thiện suy nghĩ (già, hết date...). Tối ngày quanh quẩn trong nhà, hết trông cháu, thì nằm xem tivi, rồi trằn trọc, u buồn trách móc con cái không quan tâm, không thăm nuôi.
Tôi chăm sóc một bác tuổi 80, bác gái có 5 đứa con, hiện bác đang ở cùng với con gái. Bác thường hay kể, lúc tuổi khoẻ mạnh, bác lo cơm nước cho chồng con ra sao, giữ hết đứa cháu này đến đứa cháu khác cho bố mẹ chúng đi làm… Suốt tuổi 55 đến khi bác ngoài 80 bác luôn ở trong nhà… Và, cứ như thế.
Đó là khung cảnh một số đông người Việt ở Mỹ.
Tôi khi về già buồn lắm, nhưng buồn thì phải có hoạt động cho hết buồn. Mỗi ngày tôi học tiếng Anh, ra ngoài vườn trồng cây, tập gym, học đàn, học nhảy đầm, hát hò… đầy hào hứng. Không nhảy đầm thì hát karaoke… may mắn chúng tôi hợp gu. Bây giờ còn khoẻ mạnh thì hãy sống vui và tận hưởng.
Các bạn trang lứa già của tôi ơi, hãy năng tập thể dục, đọc sách và học một cái gì đó, đi du lịch, tham gia hoạt động từ thiện… Không sân si, đừng chờ đợi con cái sẽ làm gì cho ta… Đừng buồn phiền, lo lắng tương lai ta ra sao, để rồi cứ hối tiếc mãi khi ta nằm một chỗ.
Các bác có tiền lương hưu, tiền để dành, hãy tiêu xài đi, đừng để dành cho con. Vàng, kim cương, tiền, nhà cao cửa rộng, xe hơi… tất cả, chết không mang theo!
Chúc các bạn có thật nhiều ngày vui.
Trích từ The Google Groups/quinhon11