Ông Vương nhậm chức Cục trưởng chưa đến mười năm mà bổng lộc ngoài khoản lương dự trữ đã được trên trăm vạn tệ. Ai ai cũng thắc mắc tại sao lương thưởng nhà nước thôi mà lại nhiều đến thế? Chắc chắn là thu tiền bẩn, ăn hối lộ nên mới được như vậy.
Nhưng vì quyền lực của Cục trưởng Vương quá lớn nên những thắc mắc và phỏng đoán ấy chỉ dừng ở suy nghĩ thôi chứ chưa bao giờ được phát ra thành tiếng. Kẻ dám đứng ra nói những điều không nên nói đã bị Cục trưởng Vương làm cho tán gia bại sản, không ngóc đầu lên nổi. Đó chính là cái gương để răn đe những thành phần chống đối.
Nhưng núi cao còn có núi cao hơn, Cục trưởng Vương đâu phải con người có quyền lực nhất? Những hành động mờ ám của Cục trưởng Vương cuối cùng cũng lọt đến tai bên trên. Họ ngay lập tức phái Cục chống tham nhũng thực hiện một cuộc điều tra có quy mô về tài sản cá nhân của Cục trưởng Vương. Sau khi điều tra, Cục chống tham nhũng đã chứng minh Cục trưởng Vương thực sự phạm tội. Viện Kiểm sát ngay lập tức trình hồ sơ khởi tố và ký lệnh bắt giam ông ta. Nhưng khi hai viên cảnh sát đến nhà thi hành nhiệm vụ, Cục trưởng Vương nhất quyết không chịu ký vào lệnh bắt giam.
Khi hai viên cảnh sát đang chuẩn bị thực hiện điều khoản đã quy định pháp lệnh đối với những đương sự từ chối ký tên vào bản án, thì phu nhân Cục trưởng Vương ngồi bên cạnh chồng mới hoảng hốt đứng bật dậy. Bà biết từ chối ký tên là thái độ không thành khẩn nhận tội, điều đó sẽ không có lợi cho quá trình xin giảm án về sau. Vì vậy phu nhân Cục trưởng Vương đề nghị hai viên cảnh sát khoan hãy lập biên bản về tội đương sự không chịu ký tên, rồi vội vàng chạy vào trong phòng rút từ túi áo ra một phong bì dày cộp. Bà đi đến dúi vào tay chồng và ra giọng cầu khẩn:
– Cục trưởng Vương, đây là chút quà mọn, chỉ có trời biết, đất biết, em biết, Cục trưởng biết mà thôi. Xin Cục trưởng mau mau ký cho ạ!
Lời nói như thánh như thần, Cục trưởng Vương thay đổi 180 độ, cơ mặt ông ta giãn ra, lấy tay nắn nắn phong bì mà vợ đưa. Thấy phong bì cũng khá dày, liền cầm bút ký đánh cái xoẹt, khác hẳn lúc nãy cứ khăng khăng không chịu ký tên.
Đối mặt với hai viên cảnh sát đang sững sờ vì kinh ngạc, phu nhân Cục trưởng Vương cười khổ rồi giải thích:
– Ông Vương nhà tôi làm Cục trưởng cũng đã lâu rồi, tài năng cũng chẳng nổi bật gì cho cam, chỉ có cái tật là không nhìn thấy cái lợi thì không bao giờ chịu ký vào bất kỳ thứ giấy tờ nào. Tật này thật tai hại, hại cho mình mà cũng hại cho người lắm lắm!
Truyện vui của Nghiệp Xuân Mậu (Trung Quốc)--Hiếu Nghiêm (dịch) / anle20