Sự hiện diện của mỗi con người trên thế gian này đều có công lao rất lớn từ mẹ. Mẹ chính là người đã sinh ra, nuôi dưỡng mỗi chúng ta lớn lên cả phần xác lẫn phần hồn. Mẹ là thiêng liêng, là cao quý. Dù có đi đâu, làm gì, dù đã trưởng thành đi nữa; trước mẹ mình vẫn bé bỏng muốn được mẹ ôm vào lòng để vỗ về, chỉ bảo.
Bởi vì: “Không ai có được một cái nhìn thấu như người mẹ. Giữa người mẹ và đứa con dường như có một sợi dây bí mật vô hình mà nhờ đó mỗi một sự xao động trong tâm hồn đứa trẻ đều được người mẹ cảm nhận như một nỗi đau trong tim mình và mỗi một thành công của đứa trẻ thì người mẹ cũng thấy đó như là một niềm vui của đời mình” (Honore de Balzac).
Công lao và sự yêu thương của mẹ dành cho con là vô bờ. Tuy thế, giữa cuộc sống bộn bề tấp nập, với những lo toan, những áp lực về cơm áo, gạo tiền nên đôi lúc chúng ta lại quên đi nhiều thứ. Nhất là sự quan tâm dành cho mẹ. Để rồi bất chợt một lúc nào đó nghĩ được, nghĩ đúng về nó thì đã quá muộn màng.
“Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn”.
(Mẹ – Đỗ Trung Quân)
Đọc những câu thơ trên của nhà thơ Đỗ Trung Quân viết về mẹ không khỏi làm cho mọi người xúc động và cũng đặt ra nhiều vấn đề đáng suy ngẫm. Phải chăng, những đứa con vô tình hay cố ý có những hành động, thái độ không tốt với mẹ. Ngày mẹ còn sống, không chăm sóc, không hỏi han, thậm chí có thái độ vô lễ, xúc phạm đến mẹ… Đến lúc mẹ trút hơi thở cuối cùng, mới chạy về khóc lóc, thở than… Nhưng đã quá muộn màng, lúc đó mẹ chỉ là một nấm mồ xanh cỏ…
Một năm có 365 ngày, cũng là 365 ngày để ta báo hiếu và việc có mùa Vu Lan cũng là dịp tốt để con cháu tri ân, thể hiện lòng thành kính thiêng liêng; đó là cơ hội để báo đáp một phần hy sinh mất mát mà ba mẹ phải gánh chịu…
Trong cuộc đời này, mỗi người có một hoàn cảnh, một số phận sống khác nhau. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, mỗi chúng ta cũng phải có cách riêng của mình để thể hiện sự “báo hiếu” đối với mẹ. Bởi mẹ mỗi lúc một già, mẹ rồi cũng sẽ rời xa chúng ta để đi về miền cỏ hoa mây trắng!
Bài thơ viết về người mẹ của tôi sau đây như lời cảm ơn sâu sắc, chân thành nhất gửi đến mẹ. Mẹ đã một đời vất vả, tảo tần để nuôi 8 anh em tôi khôn lớn, trưởng thành như hôm nay.
GÁNH ĐỜI
Mẹ cong gánh nặng chợ đời
Mấy ngồng hoa cải vàng tươi…úa màu
Chắt chiu đất hạn hằn đau
Giọt mưa tự mấy mùa đầu đã qua
Con soi trong bóng chiều tà
Rưng rưng tóc mẹ như là khói mây
Rạ rơm gửi phận luống cày
Con xa mấy nẻo, đường ray cuộc đời
Vịn vào câu hát à ơi
Võng xưa đẩy nhịp ru hời về đâu…
Vệt vôi vương trắng cối trầu
Con về trước mẹ mái đầu pha sương
Năm năm…tháng tháng…vô thường
Mẹ ngồi neo gánh yêu thương với đời!