Lão Tôn bị mất một chiếc túi xách. Chính lão cũng không thể nhớ chính xác mình đã đánh mất nó như thế nào vì hôm bị mất túi lão đi rất nhiều nơi uống rượu cùng bạn bè. Trong túi có hơn một ngàn tệ tiền mặt, một chùm chìa khóa nhà và cả thẻ ngân hàng, điều quan trọng nhất là có hơn chục giấy biên nhận, lão thề nhất định phải tìm bằng được cái túi
Lão Tôn nhờ bạn bè tư vấn xem làm thế nào để lấy lại được cái túi nhưng họ đều lắc đầu nói rằng có rất ít hy vọng vì trong túi có tiền nên chắc chắn người ta không trả lại. Một số người còn cho rằng nếu có phần thưởng hậu hỹ mới có thể lấy lại được cái túi. Lão Tôn nghe mọi người nói thấy có lý nên đăng một mẩu quảng cáo trên báo, nội dung là lão bị mất một chiếc túi ở đâu đó vào một ngày nào đó, trong túi có những gì, nếu ai nhặt được cho lão xin lại, chủ nhân sẵn lòng hậu tạ 2 ngàn tệ.
Ba ngày sau khi quảng cáo được đăng, có người gọi điện cho lão Tôn nói rằng người đó nhặt được chiếc túi và sẵn sàng “trả ngọc về nước Triệu”.
Lão Tôn vô cùng vui mừng lập tức hẹn người kia địa điểm gặp nhau và lão lái xe tới đó ngay. Khi đến nơi lão thấy hai người thanh niên, một béo một gầy, gã béo đưa chiếc túi cho lão Tôn và hỏi lão Tôn xem có đúng túi của lão không?
Lão Tôn mở túi kiểm tra và thấy mọi thứ đủ cả, lão mừng quá lập tức đưa cho hai thanh niên 2 ngàn tệ. Gã béo nói: “Nếu ông không ngại thì đi ăn với chúng tôi một bữa”. Lão Tôn thấy đề nghị của bọn họ cũng hợp lý nên bảo hai thanh niên lên xe đi đến một nhà hàng gần đó gọi rượu và đồ ăn ngon, ba người vừa ăn vừa trò chuyện như những người đã quen nhau từ lâu. Ba người kể cho nhau nghe mọi chuyện về mình, kể cả địa chỉ số nhà và số điện thoại. Càng ngày, cuộc trò chuyện càng trở nên sôi nổi, rượu vào càng nhiều, lão Tôn rất vui cảm thấy mình đã thực sự tìm được bạn tri kỷ.
Lúc này, điện thoại di động của gã gầy bỗng vang lên, hắn bắt máy, vừa nói vài câu rồi nói với lão Tôn: “Xin lỗi, ở nhà tôi có việc gấp tôi phải về trước”. Nói xong gã đứng dậy rời khỏi đó ngay.
Gã béo nói: “Hắn có việc mặc cho hắn đi, hôm nay chúng ta phải uống hết mình”. Nói xong hắn gọi nhân viên nhà hàng lấy thêm một chai rượu.
Lão Tôn thấy gã béo rất hiếu khách nếu không uống thì thật không phải và lại cùng gã béo cụng ly. Bữa tiệc kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ, lão Tôn choáng váng lái xe về nhà. Khi lão vừa đỗ xe thì một người hàng xóm chạy tới hỏi: “Ông Tôn, không phải là ông đã dọn nhà đi rồi mà?”.
Lão Tôn ngây người: “Chuyển nhà, chuyển nhà đi đâu?”.
Người hàng xóm cũng cảm thấy ngạc nhiên: “Vừa rồi có một người đàn ông gầy gầy dẫn người tới nói là giúp ông chuyển nhà mà?”. Lão Tôn chợt bừng tỉnh: “Tôi không chuyển nhà! Chìa khóa vẫn ở trong túi của tôi, ai có thể chuyển nhà thay tôi được?”. Người hàng xóm nói: “Họ có chìa khóa mở cửa nên chúng tôi tưởng là ông nhờ họ chuyển nhà”.
Lão Tôn vội vàng chạy lên lầu mở cửa, chỉ thấy trong nhà trống rỗng… Sau khi nghe lão Tôn trình báo, Cảnh sát nói với lão: “Túi của ông đã bị bọn trộm lấy cắp”.
Lão Tôn vẫn bán tín bán nghi: “Vậy tại sao họ trả lại túi cho tôi?”.
Cảnh sát phân tích cho lão hiểu: “Sau khi xem quảng cáo của ông, bọn chúng đã đi đánh thêm chùm chìa khóa nhà ông rồi cố tình trả lại chiếc túi để lấy lòng tin của ông. Thực ra, mục đích của bọn chúng là tìm được địa chỉ của nhà ông để có thể trộm được toàn bộ tài sản trong nhà. Ông đã bị bọn chúng lừa dối, tên gầy giả vờ nhà có việc về trước để đưa đồng phạm đến nhà ông trộm đồ, còn tên béo tìm cách giữ chân ông lại để chúng đủ thời gian hành sự.
Lão Tôn nghe xong chỉ biết giậm chân hối hận.
Truyện vui của Lý Cảnh Nguyên (Trung Quốc)-Nguyễn Thiêm (dịch) / anle20