Khi chồng đi làm về đến nhà, vừa thấy anh bước chân qua cửa, cô đã ngán ngẩm, thở dài thườn thượt. Rồi cô căng thẳng nhìn về hướng chồng và đột nhiên ngỏ ý muốn ly hôn.
– Cái gì? Em muốn ly hôn sao? Bộ em bị điên hay sao mà nói vậy? Thế tóm lại ý của em là gì? Hay vì do anh nghèo hèn, anh kém tài? Hay vì do tính cách anh bốc đồng ngang ngược, không chịu luồn cúi ai nên em mới như vậy? Nhưng em cũng hiểu đó là con người của anh cơ mà? – Anh chồng liến thoắng một hồi không ngớt.
Cô vợ hạ giọng nói:
– Không phải như vậy đâu anh à. Em…
Anh chồng chặn họng ngay không để vợ nói thêm:
– Phải rồi, tôi hiểu rồi. Tại vì tôi ít tới nhà thăm hỏi bố mẹ cô. Gia đình nhà cô địa vị rất cao lại giàu có, tôi nhất định không bao giờ nịnh bợ, tâng bốc để nhờ cậy họ đâu. Tôi muốn dựa vào chính khả năng của bản thân. Mà kể ra gia đình bố mẹ cô chấp nhận thằng con rể như tôi là vì điểm này cơ mà, cô quên rồi sao? Cuộc sống cần phải tự lập, không nên dựa dẫm vào người khác.
Cô vợ vẫn kiên nhẫn:
– Cũng không phải như vậy. Là…
Anh chồng lại nói liên hồi như súng máy:
– Hay lý do cô muốn ly hôn là tại vì chúng ta chưa có con? Tôi nói cho cô biết, chưa có con có thể tạm thời cảm thấy trống vắng. Thế nhưng cuộc sống vợ chồng không vì vậy mà trở nên vô nghĩa.
Cô vợ nói:
– Không có con em cũng không cảm thấy trống vắng.
– Thế rốt cuộc là vì lý do gì? À, tôi biết rồi, là vì tôi không cho cô uống rượu cùng? Rượu là thứ không tốt cho sức khỏe. Tôi vì đối tác, công việc, bất đắc dĩ lắm mới phải uống. Tôi vì thương cô nên mới cấm tiệt cô uống rượu, để cô được khỏe mạnh. Dựa vào rượu để giải sầu là việc làm không tốt, cô hiểu không?
– Từ trước giờ em không thích uống rượu.
Mới chỉ để vợ nói dứt câu, anh chồng tiếp tục:
– Cô có tình nhân? Nhưng cô nghĩ mà xem, chẳng phải cô yêu tôi mới kết hôn với tôi hay sao? Tình nhân của cô hơn tôi ở điểm gì cơ chứ? Nhưng thôi, điều đó chẳng quan trọng nữa, có lẽ từ lâu cô đã chán tôi rồi. Ký giấy ly hôn thì nhanh lắm, cô muốn đi tìm người đàn ông khác chứ gì?
Cô vợ chen ngang vào được một câu:
– Em không muốn đi tìm người đàn ông khác.
– Vậy thì em đã chán ghét cuộc sống này? Anh có thể hiểu được. Anh cũng có thời gian gặp phải tình trạng này. Thế nhưng em à, mình phải lạc quan lên và hướng tới tương lai. Tuy mệt mỏi vì có những điều không được như mong muốn, nhưng cuộc sống vẫn còn rất dài, chúng ta vẫn còn thời gian. Em thấy có đúng không?
– Em không hề chán ghét cuộc sống, chỉ là có một chuyện mà thế nào em cũng không thể chịu nổi.
– Như thế chỉ cần giải quyết vấn đề đó là được. Em nói đi, rốt cuộc thì chuyện đó là gì?
– Đó chính là cái bệnh ăn phàm nói “tợn” của anh. Đụng một cái là chặn họng người khác, chỉ chăm chăm giáo huấn không ngừng là giỏi. Nghe xong, anh chồng mắt trợn ngược lên, mồm há hốc, không nói thêm được câu nào.
Truyện vui của Lương Dật Thám (Trung Quốc)-Nghiêm Hiếu (dịch) /anle20