Má bệnh đau lưng, đi đứng rất khó khăn, hầu như nằm một chỗ. Ở quê, mấy con tuy nghèo, nhưng cũng ráng góp tiền mua cho má chiếc giường nệm lớn, êm ái và rộng rãi. Mấy đứa nghĩ – má cả đời tảo tần nuôi con khôn lớn, giờ đây già rồi, lại đau bệnh, có chiếc giường mới, hy vọng má đỡ đau được phần nào!
Lúc mới đem về, má vui mừng lắm, hết ngồi lên giường nhún nhún, rồi dang tay nằm ngã xuống, lăn qua lăn lại, trông vẻ mặt đầy mãn nguyện. Nhưng … mới nằm được vài ngày, má đột ngột đổi ý, bảo: “Đem cái giường nệm ra khỏi phòng, ai nằm thì nằm.
Tụi bay mua cho má cái ghế bố nhỏ, loại trăm rưỡi nghìn ấy. Má thích nằm ghế bố hơn!…”.
Anh Hai, anh Ba hết lời nhỏ to khuyên ngăn như thế nào cũng không được.
Má vẫn khăng khăng: “Ghế bố là ghế bố”. Cậu Út bực mình gắt: “Má già rồi, giở chứng giở nết không à!”. Má im lặng, không nói tiếng nào.
Bệnh của má ngày càng nặng hơn. Hôm ở bệnh viện, má ăn uống không được nhiều nữa, nói năng khó khăn. Mấy đứa con muốn dành hết sức khỏe của mình cho má, nhưng chẳng thể được. Song, bỗng dưng một ngày, má kêu mấy anh em lại, bảo:
“Nếu má có mất, tụi con nhớ đốt cái ghế bố nhỏ theo cho má nghen, đừng đốt cái giường lớn, phí lắm! Má mới nằm thử có mấy hôm, không thể tính là giường của má được. Thằng Út mới cưới vợ, tụi con hãy để cái giường lớn đó cho vợ chồng nó nằm, nhớ nghen!…”.
Mấy giờ sau, mấy đứa con chưa kịp nói với má lời nào, má đã ra đi!…
Lúc đưa linh cữu của má, mấy đứa con khóc hết nước mắt. Đêm về, rồi đêm đêm, được nằm trên cái giường êm ái và rộng rãi, cậu Út lại khóc thêm lần nữa: Đến lúc chết rồi, má cũng vẫn lo nghĩ đến con vậy ha má ?!
Sưu tầm/quinon