Trong
ngôi chùa nọ có một tiểu hoà thượng. Công việc của cậu mỗi ngày là quét
sạch lá rụng trong sân chùa vào buổi sáng. Ngày nào cũng vậy, tiểu hòa
thượng đều phải dậy từ rất sớm để bắt đầu công việc của mình. Buổi sáng
phải dậy sớm để quét lá rụng là việc không hề đơn giản, nhất là vào
những ngày mùa đông rét mướt hay những ngày gió lớn mưa to.
Vì
trong những ngày này, lá cây rụng xuống rất nhiều. Tiểu hòa thượng càng
phải mất nhiều công sức và thời gian hơn. Bởi vậy, lúc nào cậu cũng đau
đầu suy nghĩ tìm cách để công việc của mình bớt vất vả hơn. Thậm chí
cậu còn đi khắp nơi trong chùa, xin lời khuyên của những tiền bối, sư
huynh đệ khác.
Ngày nọ, có một hòa thượng nổi tiếng thông minh, nhanh trí trong chùa nói với cậu rằng: “Ngày
mai, trước khi quét sân đệ hãy lấy hết sức mà rung cây thật mạnh để
toàn bộ lá cây rụng xuống. Vậy là ngày hôm sau chẳng phải đệ không cần
phải quét lá rụng nữa sao?”.
Tiểu hoà thượng vừa nghe xong, liền nghĩ thầm trong bụng: “Đúng là một cách hay, chỉ cần một lần vất vả mà được nhàn nhã cả đời”. Thế
là ngay ngày hôm sau, cậu tỉnh dậy thật sớm, chạy một mạch ra sân, dùng
hết sức để rung cho toàn bộ lá vàng rụng xuống. Sau đó, tiểu hòa
thượng quét sạch lá rụng trong sân. Suốt cả ngày hôm ấy, cậu vô cùng vui
vẻ trong lòng.
Sáng
hôm sau, để yên tâm, tiểu hoà thượng dậy sớm chạy ra sân xem xét một
vòng. Cậu lập tức tròn mắt ngạc nhiên, trong sân vẫn đầy lá vàng rụng…
Mọi công sức của cậu hôm qua đều trở nên vô ích. Tiểu hòa thượng lại
tiếp tục cặm cụi quét lá, trong lòng chán nản, buồn thương.
Vào lúc đó, sư trụ trì bước đến, nhìn vẻ mặt rầu rĩ của tiểu hòa thượng, ông cất lời hỏi: “Vì sao con buồn thảm làm vậy?“.
Tiểu hòa thượng hai mắt rơm rớm lệ, nói giọng đầy bi thương: “Thưa
thầy, hôm qua con đã rất vất vả quét sân, những tưởng có thể quét sạch
lá vàng mà hôm nay lá lại rơi đầy rồi. Con thấy bất lực nên buồn ạ!“.
Sư trụ trì sau khi nghe xong mỉm cười hiền từ và nói: “Đệ tử ngốc à, làm sao con có thể bắt cái cây kia rụng lá theo ý muốn của mình được. Bất kể hôm nay con có cố gắng như thế nào thì ngày mai lá vẫn cứ rụng xuống đầy sân thôi”.
Tiểu
hoà thượng lúc này mới hiểu ra, cúi đầu lạy tạ sư trụ trì rồi lại vui
vẻ tiếp tục công việc mỗi ngày. Từ đó trở đi cậu không hề còn ca thán
hay bất mãn nữa. Lá rụng xuống thì rụng, cậu quét sân vẫn quét…
***
Kỳ
thực, trên đời này vốn có rất nhiều việc là không thể làm trước được,
đến thời khắc thì nó sẽ đến, cũng không thể né tránh. Bạn chỉ có thể học
cách đón nhận chúng với thái độ bình thản, tích cực mà thôi. Mọi chuyện
trên đời đến với bạn đều là bởi một chữ “Duyên”. Đã là duyên thì không
thể gượng ép, đều là ý Trời khó cưỡng đoạt.
Quá
khứ là không thể níu giữ, vãn hồi, mà tương lai thì còn xa lơ xa lắc,
bạn nghĩ mình có thể nắm giữ cả hai thứ đó trong tay được sao? Điều thực
sự bạn có được cũng chỉ là giây phút hiện tại này. Trân quý ngày hôm
nay, khoảnh khắc hiện tại mới chính là cách sống đúng đắn nhất.. Nếu
nhìn mãi về quá khứ, bạn sẽ càng nuối tiếc bởi quá khứ lúc nào cũng ánh
lên vẻ long lanh, đẹp đẽ của một thứ đã trôi mất, đã không còn. Nếu cứ
ngóng đợi ở tương lai, bạn sẽ càng hoang mang, lo lắng vì tương lai là
thứ bất định, đôi khi là một giấc mơ hư ảo mà thôi.
Thực
ra, bất kỳ chuyện gì xảy đến trong đời người ta đều đã được Trời cao an
bài. Con người chỉ có chiểu theo ý Trời mà hành xử, đối đãi thì mới có
thể tự tại, an nhiên, không còn sầu khổ, muộn phiền.
Lá
vàng sẽ không ngừng rụng xuống, tiểu hòa thượng cũng sẽ không ngừng
quét sân. Vạn sự trên đời đều nằm trong cái quy luật tuần hoàn bất biến
ấy. Dù bạn chán chường hay cao hứng, yêu hay ghét thì mỗi sáng Mặt Trời
vẫn phải mọc lên, đêm xuống trăng sao vẫn phải ló rạng. Ngày qua, tháng
hết, năm đi, bốn mùa luân phiên vận chuyển, trăm năm cuộc đời kết thúc
rồi lại tiến vào lục đạo luân hồi…
Đã
không thể thay đổi được những điều vĩnh hằng của Tạo hóa ấy, sao không
đón nhận nó bằng tâm thái thanh thản, tích cực hơn? Sầu muộn trên đời
vốn là thứ không hề cố định. Sau mỗi cơn sầu chính là ấp ủ ngày vui đang
tới, phía cuối đường hầm tối luôn ló rạng ánh sáng niềm tin…
Văn Nhược