Một bà lão có hai bình nước dùng để ra suối gánh nước mỗi ngày. Một bình có vết nứt còn bình kia lành lặn hoàn toàn và luôn chứa đầy nước. Cứ mỗi lần đi sau đoạn đường dài từ suối về nhà thì chiếc bình nứt chỉ còn lại một nửa nước.
Suốt cả hai năm ngày nào bà lão cũng gánh nước về đến nhà thì chỉ còn được một bình rưỡi nước. Lẽ dĩ nhiên, chiếc bình lành rất tự hào về thành quả của nó. Còn cái bình tội nghiệp bị nứt thì cảm thấy xấu hổ về khiếm khuyết của mình và đau khổ vì nó chỉ có thể làm được một nửa việc mà nó đã được sinh ra để làm.
Sau hai năm lo việc gánh nước, một hôm, bên cạnh dòng suối chiếc bình nứt nói với bà lão gánh nước rằng :
– Con lấy làm xấu hổ về bản thân mình, bởi vì vết nứt bên hông con làm nước chảy suốt đoạn đường về nhà!!!
Bà lão mỉm cười :
– Con có nhìn thấy nhiều bông hoa chỉ mọc ở bên phần đường của con, còn bên phần đường của cái bình kia thì không có hay sao? Vì ta đã biết khuyết điểm của con, cho nên ta gieo hạt giống hoa bên phía của con, và mỗi ngày trong khi chúng ta đi về nhà, con đã tưới nước cho đám hoa. Trong hai năm qua nhờ con ta đã có những đóa hoa tươi đẹp về chưng bày trên bàn…
Mỗi người trong chúng ta ai ai cũng đều có những khuyết điểm của riêng mình. Tất cả chúng ta đều là những cái bình bị rạn nứt. Nhưng những vết rạn nứt, những khuyết điểm ấy một khi biết vận dụng thích hợp thì chúng làm cho cuộc sống của chúng ta thêm thú vị và có ý nghĩa hơn.
Chúng ta hãy chấp nhận mọi người bằng con ngưới thật của họ rồi tìm những điểm tốt ở họ ! Xin gởi đến tất cả những người... bạn nứt của tôi.
Chúc một ngày tốt lành và hãy nhớ thưởng thức những đóa hoa đẹp phía bên đường của bạn…
Sưu tầm/quinhon11