Mở to mắt, nỗ lực làm việc; khép mi lại, say giấc ngủ ngon.

Làm người
Cười, hãy cười tự nhiên; khóc, cứ khóc thoải mái, không cần ngụy trang, không làm ra vẻ.
Vui mừng, không cần quá bận tâm hình tượng; đau thương, hãy cứ tự nhiên say sưa một hồi.

Làm người…
Đi được chính, đứng được ổn. Không gây gổ với tiểu nhân, không đồng hành cùng ác nhân.

Kết giao một người bạn tốt, nên trân quý muôn phần; kết giao một người bạn xấu, nên lặng lẽ rời xa.

Làm người
Trước sau như một, đã nói là làm. Nói khoác không biết ngượng, sẽ khiến người chán ghét.
Miệng mật ngọt mà dạ gươm đao, sẽ khiến người oán hận.
 
Đối xử với bằng hữu, ít một chút hoa mỹ, nhiều một chút chân thành. 
Đối xử với cộng sự, ít một chút qua loa lừa gạt, nhiều một chút tận lực tận tâm.

Làm người…
Làm việc cần thành thật, kiếm tiền nên dựa vào lương tâm; đừng vì tiền tài mà bày mưu
 tính kế với huynh đệ; đừng bởi danh lợi quyền thế mà bán đứng bằng hữu tri kỷ.
Nội tâm không thẹn thì không sợ nửa đêm quỷ ma gõ cửa. Hành vi chính trực, thì không sợ
 có người nghị luận ở phía sau.

Làm người…
Không khinh dễ kẻ yếu, không a dua kẻ mạnh; không xem nhẹ người nghèo, không oán 
hận người giàu.

Đối với người lớn, tôn kính một chút; đối với con trẻ, kiên nhẫn một chút; đối với bạn đồng
 hành, chân thành một chút, đối với cha mẹ, hiếu thuận một chút.

Con người sống cả đời, quan trọng nhất chính là nhân phẩm. Người có nhân phẩm tốt sẽ 
không thiếu tri kỷ; người nhân phẩm kém, mọi người đều rời xa.
Chữ nhân viết thì dễ, nhưng làm được lại rất khó. Làm người thiện lương sẽ sống được tự 
tại; làm một người không tranh quyền thế, thời thời khắc khắc sẽ an bình.

Nhân sinh muốn không muộn phiền, cần làm người đơn giản…
Đơn giản là một loại tinh thần, một loại cao quý, cũng là một loại khí chất. Vậy nên, hãy 
đơn giản khi làm người, đơn giản khi làm việc, đơn giản khi sinh hoạt.
Chịu được cô đơn lạnh lẽo, nhân sinh sẽ càng có nhiều tích lũy. Hồng trần một bước,
nước mắt một lần rơi. Mỗi lần rơi lệ, là một bước trưởng thành.

Cuộc sống có rất nhiều muộn phiền đều bắt nguồn từ việc chúng ta không thể cảm thông 
cho người khác. Quá để ý đến chủ kiến của mình, không chịu thấu hiểu người khác thì tâm 
hồn sẽ bị tổn thương rất lớn. 

Làm người tựa như hoa, không nhất định diễm lệ yêu kiều, nhưng cần phải tỏahương
thơm thơm ngát.

Làm người cũng như cây, không nhất định cành lá tốt tươi, nhưng cần phải kiên
cường đứng thẳng.
Làm người cũng như núi, không cần cao lớn nguy nga, nhưng nhất định phải sừng
       s ững trang nghiêm.
Làm người cũng giống với nước, không nhất định triều dâng sóng dậy, nhưng nhất

định phải trong suốt thanh tịnh.
Tuệ Tâm- http://tinhhoa.net/nguoiphuongnam