Sau một tai nạn giao thông,
chiếc xe “câu cơm” bị hư hại khá nhiều, cẩn “đại tu bổ”. Thường thường thì ai
cũng nhờ hai ba thợ máy ước lượng tổn thất và chi phí trước khi đồng ý cho sửa.
Tương tự như vậy, trước một căn bệnh hiểm
nghèo, chắc là bệnh nhân cũng muốn tìm hiểu thêm trước khi quyết định việc điều
trị. Sự tìm hiểu thêm này có thể là từ sách báo, internet nhưng thường thì với
các bác sĩ chuyên môn khác.
Việc lấy ý kiến thêm (Second Opinion), là
chuyện được nói tới khá nhiều ở mọi quốc gia. Ấy vậy mà kết quả thăm dò cho biết
hàng năm chỉ có 20% bệnh nhân làm công việc có tính cách hỗ trợ, quyết định về
bệnh tình của mình.
Lấy ý kiến thứ hai (hoặc thứ ba…) có thể do
bệnh nhân hoặc thân nhân yêu cầu, đôi khi cũng từ bác sĩ, khi vị này có khó
khăn trong chữa trị, chẩn đoán.
Nhiều bệnh nhân ngần ngại không muốn đi hòi
thêm ý kiến, e rằng nếu làm như vậy sẽ chạm tự ái, làm buồn lòng vị bác sĩ đang
chữa trị cho mình. Cũng có người dễ tính, hoàn toàn tin tưởng ở “ông bà thầy”
đã nhiều chục năm giao hảo.
Nhưng thực ra các bác sĩ cũng không nề hà gì
về việc này. Trong thời gian huấn luyện, họ đã quen với truyền thống “học thầy
không tầy học bạn”.
Khi hành nghề, các bác sĩ hỏi ý kiến của nhau
là chuyện thường tình. Lý do là y khoa ngày nay quá phong phú về kiến thức bệnh
lý cũng như phương thức chẩn đoán, điều trị mà không một bác sĩ nào có thể nắm
vững hết được.
Ngoài ra, mặc dù có cùng huấn luyện nhưng họ
có quan niệm, suy nghĩ khác nhau về cách áp dụng kiến thức của mình trong khi
chẩn đoán cũng như điều trị. Có bác sĩ cho làm nhiều thử nghiệm nhưng cũng có
bác sĩ chỉ làm vừa đủ rồi dùng kinh nghiệm nghề nghiệp để suy luận chẩn đoán
bệnh.
Trong điều trị, một số bác sĩ “bảo thủ” chữa
vừa đủ cho hết bệnh, tránh tác dụng phụ của dược phẩm, một số bác sĩ khác lại
muốn chữa mau chữa mạnh. Đó là tại vì mỗi bác sĩ có một kế hoạch trị liệu khác
và không phải bác sĩ nào cũng nghĩ, hành động như nhau trong mọi hoàn cảnh.
Người mà bác sĩ gia đình giới thiệu có thể là
đồng nghiệp cùng chuyên môn, người được coi như có đủ khả năng để cho ý kiến
hoặc tại trung tâm y tế, trường đại học y khoa. Và mặc dù bệnh nhân không có
quyền đòi hỏi gặp người mình lựa, nhưng mình cũng không nên được gửi tới người
mà mình không tin cậy.
Hiện nay, có nhiều cơ sở y tế, các nhà chuyên
môn cung cấp dịch vụ tham khảo, góp ý kiến này.
Về phương diện quản trị sức khỏe, đôi khi bảo
hiểm sức khỏe đòi hỏi có ý kiến thứ hai nếu chi phí điều trị quá cao hoặc họ
cho là thử nghiệm, điều trị đó không cần thiết. Trong trường hợp này, bệnh nhân
có thể phải tự trả phí tổn tham khảo thêm.
Theo các nhà chuyên môn, lấy ý kiến thứ hai
hầu như là một quyền hạn của mình để bảo vệ sức khỏe.
Tuy nhiên, trước khi yêu cầu gửi đi lấy ý
kiến thứ hai, thứ ba, nên cùng với bác sĩ tìm hiểu lại bệnh tình của mình, hỏi
tất cả các điều cần hỏi. Trong đa số trường hợp, sau thảo luận này vấn đề được
giải quyết và không cần ý kiến thứ hai.
Nếu bác sĩ không đồng ý thì hãy nhớ là không
phải vị đó là người độc quyền quyết định. Thời kỳ “một thầy thuốc, một bệnh
nhân” đã qua rồi. Ngày nay, một bệnh nhân có nhiều thầy thuốc khác nhau. Hơn
nữa, sức khỏe của mình là ưu tiên số một và hãy làm mọi việc mà mình thấy cần
thiết để bảo vệ sức khỏe. Điều quan trọng là khéo léo yêu cầu. Chẳng may gặp vị
bác sĩ “bảo thủ, quá tự tin”, nhất định từ chối thì có lẽ cũng nên “giã biệt
chia tay” vị này, vì tương quan đôi bên có thể bắt đầu lỏng lẻo.
Có nhiều trường hợp mà bệnh nhân cần phải xin
ý kiến thứ hai.
-Khi chính bác sĩ đang điều trị cho mình nêu ra
vì căn bệnh ngoài chuyên môn của vị này.
-Khi bác sĩ đề nghị một phẫu thuật không khẩn
cấp. Trong trường hợp này, công ty bảo hiểm cũng đòi có ý kiến thứ hai
-Khi không được bác sĩ giải thích tường tận
về bệnh của mình
-Khi mình không thỏa mãn với lời giải thích
của bác sĩ điều trị
-Một bệnh hiếm chưa được hoặc đã được xác
định
-Có hơn một phương thức điều trị bệnh được
nêu ra.
-Bác sĩ điều trị không biết mình đau bệnh gì
-Bệnh nhân muốn có phương thức trị liệu mà
bác sĩ của mình không nắm vững
-Khi mang một bệnh trầm trọng, bệnh nhân cần
quyết định xem nên chấp nhận hoặc từ chối phương án điều trị mà bác sĩ đề nghị.
-Ý kiến thứ hai giúp ta yên tâm là mình đã
quyết định đúng.
-Lấy ý kiến thứ hai từ các bác sĩ có kinh
nghiệm hơn về bệnh của mình.
-Ý kiến thứ hai có thể giúp mình và bác sĩ
điều trị an tâm về phương án trị liệu đang hoạch định
-Lấy ý kiến thứ hai giúp ta hiểu biết nhiều
hơn về phương thức trị liệu mới
-Lấy ý kiến thứ hai đôi khi cần làm đối với
vài loại bệnh hoặc kỹ thuật chữa trị, sàng lọc bệnh. Bảo hiểm đôi khi chỉ trả
một nửa hoặc không bồi hoàn nếu không lấy ý kiến thứ hai.
-Khi sẽ phải trải qua giải phẫu lớn hoặc tái
giải phẫu
-Khi gặp khó khăn thảo luận với bác sĩ điều
trị
-Không thấy bệnh tình khá hơn với trị liệu
đang theo
-Có quá nhiều bệnh một lúc
Khi đã quyết định lấy ý kiến thứ hai, nên xin
hồ sơ bệnh lý, kết quả thử nghiệm để mang cho bác sĩ thứ hai coi. Bệnh nhân
phải ký nhận đồng ý chuyển hồ sơ.
Hiện nay có nhiều cơ sở chuyên môn y khoa
cung cấp ý kiến thứ hai mà không cần hồ sơ bệnh lý, kết quả thử nghiệm cũng như
ý kiến của bác sĩ điều trị.
Hoặc có thể chỉ cung cấp kết quả thử nghiệm,
X-quang mà không có chẩn đoán và phương thức điều trị. Đó là blind second opinion.
Lợi điểm là ý kiến thứ hai không bị ảnh hưởng bới các dữ kiện trước đó.
Khi tới bác sĩ thứ hai, nên chuẩn bị sẵn các
điều muốn hỏi như là:
-Liệu bệnh của mình có thể có chẩn đoán khác
-Có cách chữa nào khác không
-Kết quả sẽ ra sao nếu trì hoãn hoặc không
điều trị
-Rủi ro của điều trị như thế nào
-Điều trị có kéo dài hoặc nâng cao đời sống
không
-Bao lâu sau điều trị thì bình phục
-Tại sao ý kiến thứ nhì lại khác với ý kiến
trước.
Theo các nhà chuyên môn y học Hoa Kỳ, năm
bệnh thường được hỏi ý kiến là giải phẫu nối động mạch tim (heart bypass surgery),cắt
bỏ tử cung, chấm dứt thai kỳ vì thai nhi bất bình thường, giải phẫu giãn tính
mạch, điều trị u bướu não. Vì các phương pháp này đôi khi được thực hiện khi
không cần thiết, kỹ thuật quá phức tạp hoặc chẩn đoán không chính xác.
Kết luận
Lấy ý kiến thứ hai có lợi điểm là giúp bệnh
nhân có thêm hiểu biết về bệnh tình, về phương thức chữa trị để lựa chọn và nhờ
đó họ an tâm tích cực hơn trong việc tự chăm sóc.
Trước khi yêu cầu ý kiến thứ hai, nên coi lại
xem giữa mình và bác sĩ đã có sự đối thoại, giải thích rõ ràng chưa. Nếu là
chưa thì mình cứ nhẹ nhàng hỏi thêm, cho ra lẽ. Thường thường thì các vị lương
y cũng không đến nỗi quá khó tính, không muốn mích lòng con bệnh và cũng không
muốn thấy mấy ngài trạng sư gửi thư hỏi thăm.
Các cụ ta vẫn nhắc nhở “Lời nói chẳng mất
tiền mua”. Đôi bên nên nhẹ nhàng hỏi đáp thông cảm với nhau để duy trì tình nghĩa
con bệnh-thầy thuốc ngày càng thêm thắm thiết.
Bác sĩ Nguyễn Ý-Đức
Texas Hoa Kỳ