Tập Dịch Cân Kinh giúp
mình luôn luôn ngủ ngon và không bao giờ bị táo bón, máu huyết được lưu thông
mạnh trong thời gian tập, nhờ đó da dẻ chúng ta luôn được hồng hào và bệnh tật
tan biến đi.
Sau đây tôi xin nói về cách tập thế nào cho đúng.
Tư thế và việc phải làm của một người tập Dịch Cân Kinh:
1. Người
tập Dịch Cân Kinh nên đi giầy hay dép, không nên đi chân đất,
Hai chân dang ra, khoảng
cách giữa hai ngói chân cái bằng khoảng cách của hai vai, hai bàn chân bám chặt
xuống giầy hay dép
2. Gồng
cứng bắp chuối và bắp vế chân, hậu môn nhíu lại và thót
lên. Suốt buổi tập hai chân như trồng cây xuống đất, từ
thắt lưng trở xuống luôn luôn cứng nhắc, không suy suyển
Tóm lại đó là thế đứng tấn
của người luyện võ. Nếu đã dang hai chân đúng tầm, đã gồng (lên gân) hai chân
thật chắc, bám mười ngón chân thật chặt xuống dép hoặc giầy, nhíu hậu môn lại
và thót lên rồi thì ta thấy từ thắt lưng trở xuống chân thật là chắc nịch.
Và trong suốt buổi tập ta
phải luôn chú ý đến phần từ thắt lưng trở xuống và làm đúng như thế.
Nếu ta không chú ý đến
phần này thì công phu luyện tập sẽ mất gần hết, không mang lại kết quả mong
muốn.
3. Đầu
như dây treo (giống như có sợi dây treo mình lên vậy) để cổ được thẳng, mặt ngó
về phía trước, nhìn một điểm cao hơn mình một tí để cổ không rùng xuống.
4. Ở
miệng, hai môi chạm nhẹ vào nhau, không mím môi cũng không hở môi. Hai hàm răng
chạm nhẹ vào nhau (đầu chót luỡi chạm nướu răng trên để luồng điện được lưu
thông)
5. Ở
mỗi bàn tay, các ngón luôn dính vào nhau (chớ không phải xòe ra, sách có vẽ
hình rất rõ về điểm này). Khi đánh tay, lòng bàn tay hướng về phía sau (tức là
mu bàn tay đưa ra phía trước). Động tác duy nhất là đánh hai tay từ phía trước
ra phía sau. Khi đưa hai tay ra phía trước, hai cánh tay sẽ hợp với thân người
thành một góc 30 độ. Khi đánh tay ra phía sau, một góc 60 độ.
Tóm lại khi đánh tay ra
phía sau, đánh hết tay. Khi đưa hai tay ra phía trước chỉ là một cái trớn của
việc đánh tay ra phía sau còn lại mà thôi, do đó chỉ có 30 độ.
Mỗi lần đánh tay từ phía
trước ra phía sau thì kể một cái đánh tay. Khi mới bắt đầu tập, nên khởi sự
đánh tay 200 cái mỗi lần tập. Nếu muốn mau có kết quả thì tập mỗi ngày hai lần,
sáng và chiều. Còn nếu có ý chí lớn hơn nửa thì tập ba lần mỗi ngày (sáng,
trưa, chiều) càng tốt.
Tập ở ngoài sân hay ở
trong nhà đều được miển là thoáng khí và yên tĩnh.
Không nên tập sau khi
ăn cơm no. Khi thấy mệt là nghỉ ngay, không nên tập quá sức, và khi còn có thể tập nữa mà không
mệt thì nên tiếp tục tập cho đúng sức mình.
Khi mới tập, khởi
sự bằng 200 cái đánh tay mỗi lần tập, về sau khi thấy còn có thể tập
thêm thì tăng lên dần, thí dụ 250, 300, 350, v.v... Hồi tôi
mới tập một thời gian ngắn sau là tôi lên đến 1200 cái đánh tay cho mỗi lần tập
(trong 15 phút). Hồi đó còn trẻ nên tôi đánh rất nhanh, và mỗi ngày tôi chỉ tập
một lần . Sau khi tập xong ta thấy khát nước (nên uống nước ngay), đó
là tập vừa sức . Sau khi tập tôi thường đi chậm bằng cách giở chân lên
cao, vừa co giản hai cánh tay.
Có người mới khởi sự đã
tập trên 1000 cái thì mặt bị nổi mụt ngay. Nếu tập đúng cách tôi thấy không có
bị phản ứng gì cả mà càng ngày ta càng thấy khỏe ra. Mình tập đuợc nhiều hay ít
là do mình có thể đứng tấn được bao lâu, chứ không phải ai muốn tập bao nhiêu
lần cũng được. Còn nếu đánh tay để đếm số lần cho được nhiều mà không
gồng (lên gân) hai chân cho thật cứng chắc và nhíu hậu môn lại, thót lên thì sẽ
không đạt được kết quả mong muốn.
Về tốc độ đánh tay thì
sách nói đánh tay nhanh như người đi đánh đồng xa . Đánh tay càng nhanh
thì máu huyết lưu thông càng mạnh trong thời gian ấy, và sẽ cuốn theo mọi
bệnh tật .
Sách nói muốn tập
trị bệnh thì nên tập từ 2000 - 3000 cái mỗi ngày trong vòng lối 30
phút.
Hai nguyên tắc quan trọng cần phải áp dụng trong lúc tập:
1) Thượng
tam hạ thất:
Nếu trong thời gian tập
mình dùng 10 phần sức lực thì từ thắt lưng trở xuống mình dùng đúng 7
phần và phải luôn luôn chú ý đến việc gồng cứng (lên gân) hai
chân, nhíu hậu môn lại và thót lên.
Từ
thắt lưng trở lên, mình dùng 3 phần sức lực .
Đó gọi là thượng tam hạ
thất, là thượng hư hạ thực, trên ba dưới bảy, hay trên hư dưới
thực.
Trong việc đánh tay cũng
thế. Khi đưa tay ra phía sau dùng 7 phần sức lực, đưa ra trước thì
chỉ dùng 3 phần.
Trước ba sau bảy, hay
trước hư sau thực, đánh tay ra phía sau mới là thực cần thiết, và phải đánh cho
hết tay.
2) Tâm
bình khí tịnh:
Trong suốt thời gian
tập ta không được suy nghĩ điều gì (điều này hơi khó) ngoại
trừ việc nhẩm đếm số lần đánh tay. Đó là tâm bình. Còn khí tịnh là trong thời
gian tập ta thở bình thường, chứ không phải thở theo nhịp tay.
Có một môn phái thở theo
nhịp tay, nghe nói đó là phái Võ Đang. Nhưng phái Thiếu Lâm Tự thì không
thở theo nhịp tay.
Hồi tôi ở Hoàng Liên Sơn,
tôi tập không thở theo nhịp tay, thầy Thuần thở theo nhịp tay, cả hai chúng tôi
đều đạt kết quả tốt .
Vài kinh nghiệm bản thân trong
khi tập:
Nếu đánh tay nhanh mà ta
thấy tê mười đầu ngón tay thì đó là vì ta không nhíu hậu môn và thót lên, hoặc
là vì ta để hở mười ngón tay (bàn tay năm ngón phải để dính với nhau, không
được hở, điều này trong sách có vẽ hình rõ lắm).
Nếu lúc tập mà ta thấy đầu
hơi nặng là vì cổ ta không thẳng, đầu không như dây treo, luồng điện thay vì đi
xuống lại đi nguợc lên đầu.
Hồi ở Hoàng Liên
Sơn, tối nào tôi cũng ra sân tập và đeo bao tay vi` trời lạnh. Khi đánh tay
được lối 1500 cái trở lên là tôi thấy ấm người, khỏi mang bao tay nữa, và
mỗi cái đánh tay nghe như có hai luồng điện chạy xuống hai chân vậy.
Bây giờ đã lớn tuổi, tôi chỉ tập nổi tối đa là trên dưới 800 cái đánh tay mỗi lần mà thôi. Thêm vào đó, ngày nào tôi cũng đi bộ ít nhứt nữa giờ và tôi thấy rất tốt cho sức khỏe, rất tốt cho việc tập Dịch Cân Kinh. Trong tất cả các môn tôi đã tập (hồi ở VN tôi tập dưỡng sinh trong vườn Tao Đàn), tôi nhận thấy môn Dịch Cân Kinh của Đạt Ma Tổ Sư là hữu hiệu hơn cả. Nhưng điều cần yếu là phải tin tưởng và kiên nhẫn tập đều đặn thì mới có kết quả.
Huỳnh Bửu Khương