Một ngày nọ khi đang xem sách, điện thoại của tôi bỗng nhiên đổ chuông. Khi đang chuẩn bị nghe máy thì chuông lại đột ngột tắt, là một số lạ. Vì mấy ngày gần đây cũng có chút việc gấp cần xử lý, sợ để nhỡ cuộc gọi, tôi nhanh chóng gọi lại. Nhưng đầu dây bên kia vừa đổ chuông một tiếng thì đã bị tắt máy.
Nghi ngờ là điện thoại lừa đảo, nhưng lại sợ không phải, tôi liền gửi một tin nhắn với dấu hỏi chấm đến số máy kia.
Rất nhanh, tôi nhận được tin nhắn trả lời: “Là điện thoại lừa đảo thôi, nếu như có làm phiền thì xin bỏ qua!”.
Lạ thật, lừa đảo mà lễ phép như vậy ư, còn lịch sự hơn cả lãnh đạo. Tôi liền hiếu kì gọi lại vào số điện thoại đó, không ngờ lần này đối phương lại bắt máy.
Đầu dây bên kia: “Ai thế?”.
Tôi: “Vừa nãy anh gọi tới số tôi, vì sao vừa gọi đã tắt máy?”.
Anh ta không những không mắng tôi ấu trĩ, còn nói: “Tôi định lừa tiền ấy mà, xin lỗi nhé, thật ngại quá…”.
Tôi thủng thẳng đáp: “Không sao, nhưng tôi là phóng viên của tòa soạn báo, đúng lúc tôi đang cần đưa tin bài về việc lừa đảo qua mạng Internet và điện thoại, tôi có thể phỏng vấn anh được không?”. Anh ta lúng búng đáp: “Đợi tôi nghĩ đã” sau đó dập máy.
Một tiếng sau, tôi lại gửi tin nhắn tới máy anh ta: “Xin chào, anh nghĩ thế nào rồi?”.
Tin nhắn được gửi đến: “Không được đâu, giờ lừa đảo nhiều lắm!”.
Truyện vui của Nhận Tri (Trung Quốc)/Nguyễn Thị Bích Chuyền (dịch)