Mới đó mà tháng 10. Buổi sáng ra vườn có chút lành lạnh, chợt nhớ mùa thu đã về. Trong sân, những chùm hoa điên điển vàng rực, dịu dàng làm điệu cùng cây cỏ. Hai bên hàng rào hoa mướp, hoa khổ qua, hoa bí cũng chen chân góp mặt với đời. Bên cạnh là sắc hồng thắm, rực rỡ của đám hoa ti-gôn nổi bật giữa đám lá xanh.. Cái cảm giác thư giản, khi đứng giữa vườn nhà thật khó tả. Mình rất yêu thích những giây phút này.
Hôm qua cậu K phía sau nhà gọi qua hỏi xã xệ: Vườn nhà anh có cây hoa vàng gì lạ mà đẹp vậy? Xã xệ nói: Hoa điển điển đấy, em có biết ăn thì qua hái!. Thật vậy, năm nay mấy cây điên điển ươn từ hột, rồi thả đại xuống đất, vậy mà sống hùng sống mạnh.
Cái nóng mùa hè vừa dịu xuống thì đã thi nhau kết nụ ra hoa. Những chùm hoa vàng ươm, mộc mạc mong manh, đong đưa trong gió thật dễ thương. Mình để dành ngắm thôi, chứ chưa bao giờ ăn qua như người miền Tây sông nước.
Cây hoa sứ trắng năm nào bẻ trộm với chị Gà, năm nay cũng ra hoa, thơm lắm. Không biết nhánh sứ của chị Gà ra hoa chưa?
Hôm qua có vợ chồng chị Thuận, chị Sơn .. ghé nhà chơi. Những người chị hàng xóm lúc trước, ngồi cùng nhau nhắc lại chuyện cũ, thời còn trẻ ở thành phố biển và cười vui. Nhưng bên trong những nụ cười có biết bao phiền muộn chất chứa?. Anh T chồng chị Thuận đang chơi vơi những ngày cuối đời, khi căn bịnh nan y đã tới giai đọan cuối. Một chuyến đi, thăm viếng người quen, người thân, trước khi về với gió buị.
Bốn mùa của đất trời đi qua còn trở lại mỗi năm. Nhưng đời người như tấm vé một chiều. One way ticket, một khi đã đi qua thì là vĩnh viễn chia lìa.
Quinhon11