Tôi đã nhiều lần trải nghiệm thực tế trong đời sống của mình, khi suy ngẫm và nhìn về những diễn biến trước mắt qua những hoàn cảnh và trường hợp khác nhau để tôi và chúng ta cùng suy ngẫm thật sâu sắc.
Có nhiều người thích sống đời sống hưởng thụ cho bản thân, và họ xem thường việc giúp đỡ người khác cho đến vô tâm đến những cảnh khó khổ của những người sống quanh ta.
Vì họ tin vào bản thân mình sẽ luôn thành công, khỏe mạnh và giàu sang cho đến sắc đẹp. Để vội xem chuyện giúp đỡ người khác hay sống vì người khác là chuyện "bao đồng".
Và kết quả, những người có suy niệm như thế thì thường khi lâm vào hoàn cảnh khó khăn, bệnh tật, cho đến qua đời thì ngoài người thân trong gia đình thì chẳng được mấy ai muốn quan tâm hay để ý đến.
Nên hãy suy ngẫm:
KHI bạn mạnh khỏe, THÌ hãy nghĩ đến khi bạn ốm đau. Phải cần có người chăm sóc.
KHI bạn thành công, THÌ hãy nghĩ đến khi mình thất bại. Phải cần có người sẻ chia và giúp đỡ.
KHI bạn vinh quang, THÌ hãy nghĩ đến khi mình vấp ngã. Phải cần có người đỡ mình lên để đi tiếp.
KHI bạn có đầy đủ người thân, THÌ hãy nghĩ đến khi mình chẳng còn ai bên cạnh. Phải cần có người để an ủi và động viên.
KHI bạn còn sống, THÌ hãy nghĩ đến khi mình mất đi. Phải cần có người đưa bước về nơi an nghĩ cuối cùng.
Có một kinh nghiệm mà tôi thường lưu tâm. Khi đi đến những đám tang, hay bắt gặp đám tang đi ngang qua của người đã mất, tôi thường quan sát chung quanh. Để phần nào đoán được khi sinh tiền người này đã sống ra sao, giữa sự so sánh một bên thì hiu quạnh không người đưa tiễn, một bên thì đầy ấm người thương tiếc đi sau.
Đó gọi là tinh thần Nhân quả một cách rất vi tế trong đạo Phật. Nếu chúng ta để tâm và quan sát. Và hãy sống theo tinh thần "làm gì được cho đời thì cứ làm".
Vì BIẾT ĐÂU,...ngày mai ta sẽ ra sao.
Thì hôm nay hãy trân quý cuộc sống và yêu thương nhiều hơn khi có thể.
Giác Minh Luật/nguoiphuongnm