Ông
Nghĩa tay hơi run run bấm chiếc điện thoại Nokia cũ. “Đâu rồi nhỉ? Số
di động của nó đâu rồi nhỉ? Sao gần đây tay mình run quá? Mình mãi vẫn
không nhớ được cách dùng cái điện thoại này”…
Cuối
cùng thì số di động của con gái ông cũng hiện ra. Khổ lắm, có nhiều
nhặn gì cho cam, chỉ có mấy người trong danh sách điện thoại mà ông vẫn
không nhớ được. Ông bấm số của con gái ông và gọi:
“Lãng ơi, hôm nay các con có về không?”
Tiếng phụ nữ trả lời:
“Con bận lắm bố ạ, không về được đâu”.
Ông Nghĩa hơi thất vọng:
“Vậy Du thì sao? Bảo nó đưa bọn trẻ về chơi với ông?”
Tiếng Lãng:
“Anh ấy đi suốt bố ạ. Trẻ con nó còn đi học. Về sao được”.
Ông Nghĩa:
“Hôm
nay chủ nhật cơ mà. Sao vẫn phải đi học đi làm à? Vậy bao giờ các con
về? Bố già rồi, chẳng có nhu cầu gì, chỉ muốn vui với con cháu thôi”.
Lãng hối hả:
“Con đang phải đi đăng ký tour du lịch Tết đây này. Thôi thế bố nhé. Vâng, vâng, vâng…”
Ông Nghĩa cố vớt vát:
“Thế chủ nhật sau thì sao?…”
Đầu bên kia đã tắt máy.
Lãng
bận thật. Chị đang mua một tour du lịch cho gia đình đi chơi Malaysia
vào sáng mùng 3 Tết. Chị còn khối việc phải lo trước khi có thể lên
đường. Tuần sau phải họp phụ huynh cho hai đứa trẻ. Lại còn phải lo mua
quà cáp cho thầy cô, rồi quà Tết cho sếp ở công ty. Còn bao thứ giấy tờ
phải lo nữa. Chồng chị thì đi miết.
Xong
việc đăng ký tour, chị cũng thoáng băn khoăn: “Hai vợ chồng và hai đứa
con đi tour vào dịp Tết mà để lại bố ở nhà một mình thì có ổn không
nhỉ?”.
Nhưng
chị lại tự biện hộ: “Chắc cũng không sao, có gì mình nhờ hàng xóm xung
quanh trông chừng bố cũng được. Cũng mấy năm như vậy rồi, chắc bố cũng
đã quen”.
Quả
thực, năm đầu tiên đi du lịch vào dịp Tết, Lãng đã mời ông Nghĩa đi
cùng cả nhà cho vui. Nhưng chị biết là ông sẽ không đi. Tết của ông
Nghĩa vẫn luôn phải là Tết của truyền thống, của bánh chưng, của đào
quất, của thăm hỏi chúc tụng, của những phong tục, của hương khói lễ lạt
dành cho ông bà tổ tiên. Tết không phải là dịp để đi chơi xa mặc cho
hương lạnh khói tàn trên bàn thờ các cụ.
Còn
Lãng thì khác. Trong thâm tâm, một người phụ nữ ngoài bốn mươi như chị
đã quá mệt mỏi với việc gia đình, con cái, với việc cơ quan. Vả lại, cả
năm vợ chồng con cái bận bù đầu, chỉ có mỗi dịp Tết cả nhà đều nghỉ.
Chẳng lẽ lại ngập mặt vào mua bán, nấu nướng, ăn uống, dọn dẹp, chúc
tụng? Bây giờ người ta đâu còn sự háo hức mong chờ Tết đến để có thêm
miếng ngon đã từng thiếu thốn, hay để có thêm manh áo, tấm quần. Xã hội
cũng khác rồi, nhiều truyền thống xưa đã không còn nữa, thay bằng những
cái “lệ” mới không phải lúc nào cũng khiến con người hài lòng: quà cáp,
biếu xén, nhậu nhẹt… chị muốn trốn tất cả những cái đó. Mà đâu chỉ có
chị nghĩ thế.
Trốn
đi chơi với gia đình nhỏ của mình, nghĩ đi nghĩ lại cũng tội cho bố.
Nhà chỉ có một bố một con. Mẹ Lãng đã mất từ khi chị còn nhỏ. Bố ở vậy
nuôi dạy chị trưởng thành. Có phải là bố không thể đi bước nữa đâu. Bố
có học thức, lại cao lớn đẹp trai, nhiều người làm mối cho bố những cô
trẻ trung xinh đẹp nhưng bố đều từ chối. Bố không muốn chị phải sống
cảnh dì ghẻ con chồng. Và thế là bố phải đóng cả hai vai: vừa làm bố vừa
làm mẹ. Hai bố con Lãng sống xa hai bên nội ngoại. Hồi nhỏ, chị lại hay
đau ốm. Thế nên, kể sao cho xiết khó khăn đến với hai cha con chị những
năm tháng ấy.
Nhưng
khi Lãng lấy chồng ở Hà Nội, cách ngôi nhà của hai cha con khoảng ba
chục cây số, thì bố chẳng lên ở với chị. Bố không quen ở nhà chung cư,
dù là chung cư cao cấp. Bố thấy sống ở đó bất tiện. Đất đai sân vườn
chẳng có, muốn trồng cây, nuôi chim cảnh là khó rồi. Lại thêm việc đi ra
đi vào phải quẹt thẻ, an ninh nghiêm ngặt, bố thấy khó mà quen được.
Trong
sinh hoạt, vợ chồng chị cũng chẳng hợp với bố. Lãng lấy chồng, lên phố ở
và ngày càng thay đổi về quan niệm sống trong khi bố vẫn mãi “cổ”, mãi
“truyền thống” như thế. Điều bố thấy khó thích hợp nhất là lối dạy con
của Lãng. Chị hay lý luận rằng: trẻ con thì biết gì. Để lớn rồi dạy dần
dần. Chị thích “kiểu Tây” – tức là để con cái tự do phát triển, theo
nhận thức của chị là vậy. Và rằng: bố mẹ phải là bạn của con. Thành ra
chị chẳng bao giờ uốn nắn lời ăn tiếng nói cho các con, hay dạy chúng
việc nhà, hay nền nếp sinh hoạt.
Còn
bố thì vẫn nghiêm như thế. Bố dạy cho bọn trẻ phải thưa gửi, chào hỏi
người lớn một cách lễ phép, không thể bằng vai phải lứa được. Ngoài việc
học phải giúp cha mẹ làm việc nhà. Ăn, ngủ cũng phải đúng giờ, làm việc
cũng vậy,.. những điều mà Lãng cảm thấy không còn phù hợp trong cuộc
sống hiện đại. Việc của bọn trẻ chỉ là học tập cho giỏi mà thôi. Những
việc khác thuê người làm, lo gì. Dạy trẻ ngoan quá còn bị bắt nạt ấy
chứ! Chị nghĩ vậy.
Hơn
nữa, chị vẫn nghĩ bố càng già càng lẩn thẩn, hay thích kể lể chuyện
xưa. Chị thì không bao giờ muốn nghe lại về quá khứ nghèo khổ ấy nữa. Bố
lại cứ kể với các con chị ngày xưa thời các cụ, thời ông bà mọi người
sống thế này, thế kia… Bọn trẻ nó cần gì biết chuyện ấy, chúng nó làm
sao hiểu được. Thời của chúng nó bây giờ là phải tiến lên hòa nhập với
thế giới, sao cứ quay về với vốn cổ làm gì?
Do
vậy, bố ở lại nhà cũ một mình đã 15 năm nay rồi. Gia đình chị thường về
thăm bố vào cuối tuần. Nhưng cuộc sống hiện đại ngày càng bận rộn, hai
đứa trẻ càng lớn càng có nhiều việc phải lo cho chúng. Anh chị cũng có
nhiều mục tiêu và nhiều nhu cầu. Chị vẫn gửi tiền về cho bố và nhờ hàng
xóm của bố để ý bố giúp chị. Cho đến 1 năm gần đây, có khi một hoặc hai
tháng anh chị mới về thăm bố một lần.
...............
Cuộc
gọi đã kết thúc, ông Nghĩa còn cầm điện thoại, tần ngần. Ông đã định
gọi lại lần nữa, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Bọn trẻ nó bận rộn quá,
gọi nhiều lại làm phiền chúng nó, mà có vẻ như là mình cầu xin con cháu
phải quan tâm đến thân già này. Bao nhiêu năm nay mình vẫn sống một
mình, tự lo được, từ khi bà ấy mất đến nay.
Nhưng
ông vẫn không nén được tiếng thở dài. Năm nay ông đã ngoài 70. Mỗi tuổi
sức khỏe lại một khác. Thời trẻ lo cuộc sống và chăm con, ăn uống và
sinh hoạt kham khổ, sức ông không bền. Gần đây không biết sao tay lại
run thế, đi bộ một lúc cũng thấy mệt.
Hôm
nay đã là 20 tháng Chạp, chúng nó đã lâu không về chơi với ông. Mà ông
thì nhớ con nhớ cháu quá rồi. Tuần sau chắc chúng còn bận hơn, không
biết có về không? Sang đến mùng 3 Tết, chúng lại đi du lịch như hàng năm
thì ông lại cô độc như kẻ không gia đình.
Không
biết thằng Nhân, con Dung cháu ông dạo này chúng nó lớn thế nào nhỉ?
Học hành ra sao? Ở trường lớp có chuyện gì không? Có chuyện gì muốn tâm
sự với ông không? Dù tính nghiêm nghị nhưng trong lòng ông thương con
thương cháu vô cùng. Biết các cháu thích ăn khoai lang mật, ông đã mua
cả yến khoai chất đầy gầm giường, chỉ đợi chúng lên thôi.
Ông
nhớ ngày xưa con gái ông cũng thích ăn khoai mật. Nó cũng thích nắm tay
bố đi trên đường làng, chân đi đôi guốc mộc khua vang cả làng xóm. Cũng
chỉ vì đôi guốc mộc ấy mà mỗi lần nó đi xem nhờ ti vi đều bị chó nhà
hàng xóm xồ ra đuổi. Nếu không bị chó đuổi thì lại bị bọn trẻ cùng xóm
chòng ghẹo. Mỗi lần như thế, con bé lại khóc tức tưởi chạy về với bố, có
khi bố bận đi làm cũng chẳng ở nhà. Ôi, thương con quá! Tuổi thơ của
mỗi đứa trẻ thời bao cấp có cái khổ chung của xã hội thiếu thốn vật
chất. Nhưng trẻ con nhà người ta còn có đầy đủ mẹ cha, còn có anh chị em
làm bạn. Còn con gái ông thiếu thốn cả vật chất lẫn tinh thần. Ông cố
sức bù đắp cho nó nhưng cố gắng đến mấy cũng không đủ được. Ông vẫn
thường tự trách mình không thể làm tốt hơn.
Cũng
một phần vì thế mà khi lớn lên nó không muốn nhắc về quá khứ. Còn ông,
ông chỉ muốn các cháu đừng quên đi truyền thống tốt đẹp của tiền nhân đã
để lại, vô tình lại nhắc Lãng nhớ về quá khứ ám ảnh. Biết con gái không
thích, ông lặng lẽ ở lại ngôi nhà cũ, ở lại với kỷ niệm. Nó thuộc về
ông, những người già. Còn tuổi trẻ, chúng nó hướng đến tương lai.
Ông
Nghĩa chậm chạp bước tới chiếc tủ đựng kỷ vật của gia đình. Ông lấy mấy
tấm áo cũ của vợ ra ngắm nghía. Mấy tấm áo sơ mi trắng tay bồng chiết
eo đã ngả sang màu ngà sặc mùi băng phiến, làm thế mới giữ được trong
bao năm không bị gián nhấm. Đây, cái áo vải phin xanh Nam Định mà Lãng
mặc mãi hồi cấp 1. Nó hay ốm, còi cọc, mãi khi lên trung học mới phổng
phao bằng người. Và đây, đôi guốc mộc chính tay ông đóng cho nó. Đôi
guốc đã mòn vẹt và ngả màu bạc phếch.
Tay
ông vuốt ve đôi guốc mộc. Bàn tay lại run lẩy bẩy. Sao hôm nay nó run
dữ thế nhỉ? Một cảm giác mệt mỏi xâm chiếm thân thể. Đầu ông bắt đầu
thấy chuếnh choáng. Mắt ông hoa dần lên. Ông chỉ có thể cố lết về giường
rồi nằm vật ra không biết gì nữa.
Ông Nghĩa dần tỉnh lại trong tiếng trao đổi đầy lo lắng của hai người hàng xóm, hai người bạn lâu năm: bà Tình và ông Tính.
Ông Tính nói:
“Này, ông tỉnh rồi à? Ông thấy trong người thế nào. Lúc nãy tôi sang thấy ông nằm vật ra giường tôi lo quá”.
Bà Tình thì đưa cốc nước cam vắt cho ông, chép miệng nói:
“Đây,
ông uống đi rồi cho tôi số điện thoại, tôi gọi các cháu nhà ông về. Tết
nhất đến nơi rồi. Chúng nó cứ biền biệt để ông già ngoài 70 ở nhà một
mình thế này. Giờ lại đau ốm thì làm sao?”
Ông Nghĩa cố lấy giọng tự nhiên trả lời:
“Cảm ơn hai ông bà. Tôi mệt xoàng thôi. Các cháu nó cũng bận, Tết nhất đến nơi cũng nhiều việc phải lo lắm. Chúng nó cũng khổ.”
Hai ông bà Tính, Tình nhìn nhau. Họ cũng không muốn nặng lời về các con ông khiến ông thêm đau lòng.
Nhưng
mấy ngày sau, tình trạng ông Nghĩa không khá lên chút nào, thậm chí còn
xấu đi. Ông ăn uống rất kém, thân thể gầy đi. Đôi mắt ông đăm đăm nhìn
lên trần nhà, chất chứa đầy tâm sự không thể thổ lộ cùng ai. Hình như
bệnh tật làm ông khổ một thì những ưu tư làm ông khổ mười.
Cứ
thế này mãi không được. Đến sáng ngày 25 Tết, bà Tình, ông Tính quyết
định đưa ông đi cấp cứu ở bệnh viện X. Bà Tình quyết định gọi cho Lãng.
Bà giận lắm nhưng chỉ thông báo thế này rồi dập máy:
“Này chị, bố chị đang cấp cứu ở bệnh viện X đấy. Anh chị có thể bớt chút việc đi thăm bố được không?”
Vợ
chồng Lãng hốt hoảng dẫn theo các con vào bệnh viện X. Họ phải chờ bên
ngoài phòng cấp cứu vì ông Nghĩa đang được cấp cứu và làm xét nghiệm.
Chiếc xe giường nằm đẩy ông Nghĩa về phòng bệnh thì Lãng ở lại hỏi bác sĩ về tình trạng của bố mình. Bác sĩ trả lời chị:
“Chúng
tôi chưa thể kết luận ngay được. Theo đánh giá sơ bộ của tôi, ông cụ có
vẻ bị suy nhược tinh thần. Còn có bệnh gì khác nữa thì chưa biết. Mong
là ông cụ không có gì nghiêm trọng. Gia đình chờ đến chiều sẽ có kết
quả”.
Lãng
sốt ruột trở về buồng bệnh của bố. Hai đứa con Nhân, Dung đang đứng
cạnh ông. Còn Du thì vội đi mua cho ông đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn. Thấy
chị vào, hai đứa bĩu môi, nguýt chị nói:
“Đã bảo về thăm ông đi mà không nghe. Để ông ốm thế này…”
Lãng im lặng, phần tức vì con, phần xấu hổ với bố.
Ông Nghĩa khẽ khàng:
“Hai
cháu không được nói trống không với mẹ như thế. Ông đã dạy các cháu thế
nào? Mẹ các cháu bận rộn lắm, phải lo rất nhiều việc. Sau này các cháu
có gia đình rồi sẽ rõ. Ông chỉ mệt xoàng thôi. Nghỉ tí chút là hồi phục.
Là người trong nhà không nên trách móc lẫn nhau. Các cháu là con lại
càng không được trách móc cha mẹ”.
Cũng lạ, hai đứa nghe ông nói thế đều lí nhí xin lỗi. Chúng đưa tay ra nắm lấy tay ông.
Lãng
ngây người, những kỷ niệm ấu thơ lại ùa về. Mẹ mất, bố tối mặt lo việc
kiếm sống. Bố cũng chưa bao giờ thiếu trách nhiệm với chị, nhưng một
mình ông sao có thể bù lấp nỗi cô đơn trống vắng trong cuộc đời một cô
bé mất mẹ. Bố đã tận tâm tận lực nuôi dậy chị lớn khôn. Vậy mà bao nhiêu
năm qua, chị đã làm được gì cho bố? Hay chỉ là nỗi cô đơn buồn khổ?”
Lãng
bất thần sụp xuống ôm lấy ông Nghĩa òa lên khóc nức nở. Bao nhiêu ẩn ức
trong quá khứ, bao ân hận vì đã tệ bạc với cha già, chị để nó tuôn
thành dòng đầm đìa trên áo bố.
“Bố ơi, con xin lỗi bố. Con tệ quá, con ích kỷ quá. Con chưa bao giờ nghĩ cho bố”.
Ông Nghĩa nhẹ nhàng lấy tay vỗ lên vai chị, giọng hơi khàn khàn:
“Bố không sao đâu. Già yếu là thường tình. Ai cũng đến lúc ấy cả. Bố cũng có điều ân hận. Ngày con còn bé, bố đã không thể luôn ở bên cạnh con mỗi khi con cần bố”.
“Bố không sao đâu. Già yếu là thường tình. Ai cũng đến lúc ấy cả. Bố cũng có điều ân hận. Ngày con còn bé, bố đã không thể luôn ở bên cạnh con mỗi khi con cần bố”.
Hai đứa trẻ thấy mẹ và ông xúc động, chúng cũng lấy tay áo quệt nước mắt. Một tay chúng vẫn nắm lấy tay ông.
Du đi mua đồ về chứng kiến cảnh ấy. Anh cũng tần ngần nói:
“Bố
ơi, con cũng có lỗi. Con lấy Lãng, đáng lẽ bố phải có thêm một người
con trai, đằng này bố lại mất đi một cô con gái. Con cũng đã không quan
tâm tới bố và cùng vợ con chăm sóc bố. Con mong bố tha lỗi cho con. Tết
này, nhất định bố phải về ăn Tết với chúng con. Nếu bố có thể ở với
chúng con để chúng con tiện chăm sóc bố thì tuyệt nhất. Nhưng nếu bố
không quen cách sinh hoạt ở thành phố, thì bố cứ ở lại dưới quê cũng
được. Chúng con sẽ thuê cho bố một người giúp việc. Hàng tuần vợ chồng
con và các cháu sẽ về thăm bố nhiều hơn. Bố có đồng ý không ạ?”
Ông
Nghĩa nhìn chăm chú vào những người thân yêu nhất của ông, ông hít một
hơi khoan khoái nhất từ trước đến nay và thanh thản gật đầu.
Chiều
hôm ấy, bác sĩ thông báo tin mừng cho gia đình ông Nghĩa: Ông không bị
bệnh Parkinson như lo ngại ban đầu. Ông chỉ bị cường tuyến giáp và thần
kinh căng thẳng do suy nghĩ nhiều. Họ dặn dò vợ chồng Lãng để tâm đến
cuộc sống tinh thần của ông Nghĩa nhiều hơn.
Xe
chở ông Nghĩa về ngôi nhà của các con ông, cả nhà đi ngang qua chợ hoa
đào trong tiếng cười nói râm ran. Đã 27 Tết. Những cánh đào hồng rực,
tràn đầy sinh khí của mùa Xuân đang đến, hồng như khuôn mặt hạnh phúc
của những thành viên trong gia đình ông.
Thanh Phong/dkn.tv