Được ăn ngon, được mặc đẹp chính là một người có phước. Thấy ai mà xinh đẹp là biết người ta có phước. Ai đang sống giàu có, hạnh phúc là người đó có phước. Ai đang có chức quyền, người đó cũng có phước. Ai con cháu giỏi giang thành đạt cũng do có phước. Ai đang được cung phụng ăn ngon mặc đẹp xe sang cũng do có phước.
Nhưng cũng đừng hưởng thụ hoang phước phí, còn để lại phước cho ngày mai ngày kia nữa.
Chơi bời thâu đêm suốt sáng, dát vàng ngọc lên người quá mức là hình thức đem phúc đức trong tài khoản ra xài một cách vô tội vạ, mà không giúp được gì cho bản thân.
Phước mà hưởng hết còn ghê hơn là tiền trong tài khoản hết.
Phước hết thì hoạ sinh. Bệnh tật, tai ương, xui xẻo kéo đến.
Không phải độc ác hay hại người mới tổn phước. Chỉ cần hưởng thụ quá mức, vô ơn, không biết ơn người cho bạn sự hưởng thụ đó mà cứ sống như đó là sự hiển nhiên mình được thì cũng sẽ không có hậu về sau.
PHƯỚC TUY VÔ HÌNH NHƯNG LUÔN CHE CHỞ KHI GẶP HOẠN NẠN !!!
- Phước cũng giống như tiền tiết kiệm, để dành hàng ngày vậy. Khi gặp tai nạn hoặc lâm nguy, bạn luôn có sẵn để dùng.
- Hồi hướng công đức phước báu mỗi khi làm các thiện sự.
- Phước phải do chính mình tạo nên chứ không thể cầu mà có. Làm phước thì được phước, cầu phước thì không có phước.
- Nếu bình thường bạn không biết tạo phước (Cho người nghèo khổ, giúp người hoạn nạn, phóng sanh cứu vật, cúng dường Tam Bảo , hiếu thảo với cha mẹ 2 bên ..). Không biết tiếc phước (Tiêu dùng, mua sắm lãng phí, ăn uống vô độ, không phụng dưỡng tứ thân phụ mẫu cha mẹ 2 bên, sân si thù hận, ...), thì khi gặp nạn tai, lại cầu xin van vái khắp nơi. Chính vì vậy, đừng coi thường việc gieo phước hàng ngày.
Tuệ Lâm/nguoiphuongnam