Giữa mùa hè oi ả mà đầu tóc như cái nùi giẻ, nóng nực không sao chịu được nên ông Vương quyết định đi cắt tóc.
Ông lò dò hỏi vợ:
– Tôi húi cái đầu trọc được không bà?
Bà Vương nghe chồng nói vậy liền giãy nảy lên, can lia lịa:
– Không được, không được đâu!
Bà giảng giải:
– Muốn húi trọc thì đầu người ta phải tròn, nhẵn mà tròn, tròn mà nhẵn. Còn nhìn đầu ông xem, nhô lên như quả bí đao, cạo trọc trông chối mắt lắm, ảnh hưởng xấu đến xã hội.
Ông Vương hậm hực. Tại sao húi đầu trọc cho mát mẻ cũng không được? Hơn bảy mươi tuổi rồi, dù tôi có để tóc đuôi sam như thời nhà Thanh cũng không ảnh hưởng gì đến xã hội cơ mà. Hôm trước tâm sự với người bạn cũ, ông nói: “Thời đại bây giờ dù mình có khiêm tốn mấy cũng chẳng tiến bộ, có kiêu ngạo mấy cũng chẳng lạc hậu”. Mấy chuyện như vậy ông còn không quan tâm thì ngại gì chuyện húi trọc?
Để giữ hòa khí trong nhà, ông đành phải hoãn lại “phi vụ” cắt tóc. Chủ nhật, ông bàn với các con. Chúng lập tức chia thành hai phe. Phe tán thành phân tích: “Đầu trọc đang là mốt thời thượng. Tỷ phú Mỹ để đầu trọc, người phát ngôn Bộ Ngoại giao để đầu trọc, nguyên thủ quốc gia để đầu trọc, rồi ông học giả giáo sư nào đấy cũng để đầu trọc. Đầu trọc là thương hiệu của cánh đàn ông, là sự nam tính, cho thấy già nhưng không yếu, là biểu tượng của tự do, của ý chí quật cường, đó là những biểu hiện của một xã hội tiến bộ…”.
Phe phản đối bác lại: “Mỹ quan là yêu cầu số một của cả đàn bà và đàn ông. Nó là vẻ đẹp, là quyền lợi, là nghĩa vụ của mọi người, nhất là người già. Cái răng cái tóc là góc con người. Giống như bộ lông của con chim công thì mái tóc là phần đẹp nhất của cả một con người. Cắt đi hết thì lại buồn cười quá! Tổng thống Roosevelt bị bại liệt phải ngồi xe lăn, nhưng vì ông ấy là Roosevelt nên ngồi xe lăn vẫn đẹp, vẫn phong độ. Còn bố mình cả đời không làm nên công trạng gì, lại cắt một kiểu tóc chẳng ra làm sao, thiên hạ người ta cười cho thối mũi”. Nghe ớn cả lỗ tai, ông Vương đánh liều tới một hiệu tóc gần nhà. Nỗi ấm ức buồn giận vẫn chưa nguôi, ông cộc lốc nói với thợ làm tóc:
– Cạo trọc!
Cô thợ làm tóc đang độ thanh xuân mơn mởn, má phấn môi son trông duyên đáo để. Có vẻ như không nghe thấy lời bực bội của ông nên cô quay lại đáp nhẹ nhàng:
– Tóc anh còn xanh lắm! Em thấy nên nhuộm đen lại một chút, hấp dầu thơm một chút là đẹp nhất đó ạ!
Thế là không những ông Vương không húi đầu trọc mà còn nhuộm đen tóc, hấp dầu thơm. Xong xuôi, ông bấm bụng rút ví trả hơn năm trăm tệ rồi ra về. Ông Vương khen vợ nói chí phải, không nên cạo trọc chứ chẳng dám thưa rằng ở hiệu tóc có con bé thợ cắt tóc xinh, trẻ, y như diễn viên Hồng Kông.
Truyện vui của Trường Hải (Trung Quốc)-Hiếu Văn (dịch)/anle20