– Chị cho tôi hỏi đây là ngân hàng đau đớn phải không?
– Anh không trông thấy tấm biển to đùng kia sao? – Cô nhân viên ngạo mạn bốp chát đáp lại.
Kể ra cũng khó trách vì cả thế giới chỉ có một ngân hàng đặc biệt như thế này. Anh hỏi thêm:
– Nghe nói các chị có thể hoán chuyển sự đau đớn?
– Ngân hàng đau đớn có hai loại dịch vụ. Loại thứ nhất, anh có thể gửi đau đớn giống như gửi tiền tiết kiệm, sau đó rút ra theo kỳ hạn 6, 12 tháng. Nếu khi hết kỳ hạn gửi mà anh không còn sống thì ngân hàng sẽ phải cưỡng chế người ruột thịt của anh gánh chịu nỗi đau đớn. Thứ hai, anh có thể chuyển sự đau đớn của mình cho người khác giống như chuyển tiền, với điều kiện người ấy phải tình nguyện – Cô nhân viên thao thao bất tuyệt như đọc thuộc lòng kịch bản – Thế anh đến để sử dụng dịch vụ gì?
– Tôi cũng muốn làm thủ tục chuyển sự đau đớn. Từ nhỏ hai mẹ con tôi đã sống nương tựa vào nhau. Qua bao nhiêu năm vật lộn mới có được cuộc sống đầy đủ hạnh phúc. Nhưng cách đây không lâu, tôi phát hiện ra mình bị ung thư. Mẹ tôi nhiều năm sầu muộn, tinh thần luôn hoảng loạn, lại còn bị bệnh tim, thường xuyên tức ngực, lúc nào cũng có thể nguy hại đến tính mệnh. Nên nhân lúc bệnh chưa chuyển sang giai đoạn cuối, tôi muốn chuyển mọi sự đau đớn của mẹ sang tôi. Như thế tôi có thể tận hiếu, mà mẹ tôi lại được sống thanh bình những năm cuối đời – Nói xong anh khẽ thở dài.
Làm xong thủ tục anh về nhà. Anh không biết nói với mẹ như thế nào. Với thần sắc không bình thường, hình như mẹ anh cũng có điều gì muốn nói với con. Cuối cùng anh đã nói trước:
– Thưa mẹ, ở đường Thành Tây mới xây dựng một bệnh viện có thiết bị điều trị vô cùng tiên tiến. Ngày mai con đưa mẹ đi khám, tiện thể con cũng kiểm tra bệnh của mình luôn.
Anh biết mẹ mù chữ nên nói dối vì nói thật sợ rằng mẹ không đồng ý. Mẹ anh im lặng, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Hôm sau, hai mẹ con cùng đi vào ngân hàng đau đớn.
Cô nhân viên sốt sắng, chào hỏi hai mẹ con:
– Chào bà, chào anh. Xin mời hai mẹ con sang bên kia để thực hiện thủ tục.
Hai mẹ con cùng đến phòng “chuyển đổi”. Cửa đóng sầm một tiếng. Quá trình chuyển đổi sắp bắt đầu. Anh nằm trên bàn trong lòng thầm cầu khẩn:
– Mẹ ơi, con xin chúc mẹ mạnh khỏe!
Đột nhiên anh thấy nhẹ hẳn người, y như thay xương đổi da. Anh ngồi dậy nhìn thì thấy mẹ nằm vật ra, bất tỉnh nhân sự.
Anh không hiểu, kêu toáng lên, sà đến chỗ mẹ. Anh thét lên:
– Thế này là thế nào? Thế này là thế nào?
– Thưa anh, chúng tôi đã đồng ý giữ bí mật cho mẹ anh. Thật ra bà đã đến đây làm thủ tục trước. Bà yêu cầu chúng tôi chuyển toàn bộ đau đớn của anh sang mình – Một nhân viên nhẹ nhàng nói với anh.
Truyện vui của Nhã Vinh (Trung Quốc)/ Hiếu Nghiêm (dịch)