Vương Bân là một thanh niên khó tính và keo kiệt, các cô gái đến với anh ta chỉ một thời gian ngắn là đều chạy mất cả dép vì không thể chịu được tính bủn xỉn của anh ta.
Một ngày, Vương Bân làm quen với một cô gái qua giới thiệu của một người bạn. Hai người hẹn gặp nhau đi ăn tối rồi uống cafe và thỏa thuận với nhau là chi phí mỗi người chịu một nửa. Đầu tiên hai người đến một nhà hàng ăn lẩu, sau khi ăn xong Vương Bân xem hóa đơn thấy có 8 món tổng cộng là 256 tệ. Vương Bân đưa ra một đề nghị: “Lẻ là số dương, chẵn là số âm, hóa đơn này mỗi người chịu một nửa nhưng tôi là đàn ông mang số dương trả số lẻ, cô là phụ nữ mang số âm trả số chẵn được không?”.
Cô gái nhìn Vương Bân sững sờ: “Hóa ra mỗi người một nửa là chia như thế này, đây là lần đầu tiên tôi gặp đấy”. Cô gái cười rồi gật đầu sau đó cầm tờ hóa đơn lên xem và bỗng giật mình: Các món ăn số lẻ (1, 3, 5, 7) toàn là các loại rau, còn các món ăn số chẵn (2, 4, 6, 8) là các món thịt như vậy là cô gái phải trả là 188 tệ còn Vương Bân chỉ phải trả 68 tệ. Cô gái vẻ khó chịu nhưng đành phải trả theo như thỏa thuận.
Sau đó hai người đến quán cafe gọi hai tách cafe và một đĩa đồ ăn vặt. Khi thanh toán Vương Bân cầm xem hóa đơn thấy: “Cafe sữa 36 tệ, đồ ăn vặt 80 tệ, cafe đen 34 tệ”, anh ta tạm thời yên tâm vì lần này dù là số lẻ hay số chẵn thì đều gần như nhau nên anh ta tỏ hào phóng để cho cô gái tự chọn.
Cô gái cười vẻ ranh mãnh: “Bên trái là dương, bên phải là âm, mỗi người trả một nửa, tôi trả bên phải”.
Vương Bân nói: “Sao không trả theo lẻ, chẵn lại trả theo trái, phải?”.
Cô gái chỉ vào tổng số tiền của hóa đơn nói: “Tôi chọn số tiền bên phải số thập phân vì vậy xin cảm ơn”.
Vương Bân nhìn hóa đơn thanh toán là 150,00 nếu cô gái trả số tiền bên phải số thập phân thì là 0 tệ, còn bên trái số thập phân mình phải trả 150 tệ.
Lần này Vương Bân bị một cú lộn nhào nhưng anh ta vẫn vui vì cảm thấy cô gái rất dí dỏm, hài hước đã làm cho anh ta xúc động. Vương Bân vui vẻ rút tiền ra thanh toán sau đó hỏi cô gái: “Em xem mấy ngày nữa nếu có thời gian chúng ta lại gặp nhau nhé!”.
Cô gái mỉm cười lấy bút viết một con số lên mặt sau tờ hóa đơn rồi gấp lại đưa cho Vương Bân: “Vẫn theo quy tắc cũ, mỗi người một nửa”.
Nghe cô gái nói trong lòng anh ta vui như mở cờ: Cô gái này có nhiều ý tưởng tuyệt vời. Anh ta nhận tờ giấy và định mở ra xem không ngờ cô gái xua tay ngăn lại: “Về nhà mở ra khắc biết, chuyện gặp nhau tôi đều ghi trong tờ giấy rồi”. Nói xong cô gái quay người đi ngay.
Vương Bân nóng ruột vội mở tờ giấy để xem chỉ thấy trên tờ giấy chỉ có một chữ số “8” rất to, anh ta rất vui nghĩ: “Hóa ra cô gái hẹn mình 8 ngày nữa gặp nhau, đúng là thần bí”.
Sau khi về nhà anh ta đem tin mừng khoe với bạn bè, một người bạn xem tờ giấy thấy có con số 8 rồi nhìn nếp gấp của tờ giấy ngẫm nghĩ rất lâu rồi đột nhiên cười lên rất to: “Mỗi người một nửa? Chữ số 8 nằm ở giữa nếp gấp nếu chia đôi thì là số 0 rồi! Số 0 là chấm hết chứ hy vọng gì nữa…”.
Truyện vui của Vương Lâm -Nguyễn Thiêm (dịch) /anle20