Cô giáo tuyên bố:
– Hôm nay lớp chúng ta làm bài kiểm tra. Các em sẽ làm bài luận văn với chủ đề “Vị khách của chúng ta”
Vừa nghĩ một lúc tôi đã cầm lấy bút ngoáy lia lịa:
“Vị khách – đó là vị sứ giả của Thượng đế – Ông của tôi đã nói như vậy. Tôi là một đội viên thiếu niên, tôi không tin vào Thượng đế, nhưng tôi tin vào các vị khách. Khi mà họ đến nhà chúng tôi chơi là luôn mang theo cả sự tốt bụng. Nếu như khách khứa không đến nhà ai đó thì chủ nhà bị coi là không hiếu khách. Cha mẹ tôi thì không bị gọi như vậy.
Cha mẹ tôi rất ưa thích các vị khách cũng bởi vì khách khứa thường đến nhà chúng tôi và họ luôn mang đến nhiều loại thực phẩm. Nào là gà mái tây, lợn con, gà con, thậm chí có lần họ còn mang đến một con bò cái. Những vị khách như vậy làm cho gia đình tôi được vui vẻ, những người hàng xóm thì ghen tỵ với chúng tôi. Mẹ tôi gọi những người hàng xóm đó là “những kẻ vô danh tiểu tốt”. Tôi không biết điều đó nghĩa là gì nhưng tôi nghĩ họ xứng đáng với cái tên gọi này, như một lần mẹ tôi đã nói như thế.
Cách đây không lâu, cha tôi đã đi công tác đến một quận và ngày hôm sau thì chúng tôi đều chờ đợi những vị khách từ nơi đó đến thăm. Thật thú vị nếu biết họ sẽ mang đến thứ gì. Nếu là mật ong thì tốt biết mấy. Tôi rất thích mật ong. Vị khách – đó là vị sứ giả của Thượng đế – như ông tôi đã nói…”.
Tôi nhận được điểm 5 (điểm cao nhất) về bài kiểm tra này. Cô giáo đã khen tôi trước cả lớp:
– Em đã viết bài này thực tế đến nỗi mà cô đã phải đọc bài văn này ở cuộc họp giáo viên trên quận. Tất cả mọi người đều tấm tắc khen. Các em hãy học cách viết sao cho chân thực – Cô kết luận khi hướng về các học sinh khác.
Tôi vui mừng chạy về nhà. Ở nhà có điều chẳng lành đang đợi tôi. Ngoài hành lang có cả mấy chú cảnh sát, một người trong số họ đang ngồi ghi chép cái gì đó. Một vị khách ở quận thì đang đứng cau có. Trong tay ông ta còn giữ một chú cừu non đang kêu be be đầy ai oán. Cha tôi thì mặt tái nhợt như quả chanh héo. Rồi sau đó người ta đã đưa cha tôi và vị khách cùng với con cừu đi đâu đó.
– Con trai của mẹ, có ai đó đã làm hại chúng ta – mẹ tôi kêu lên và ôm lấy tôi – Có ai đó đã viết về cha con, rằng cha đi lên quận và sau đó thì khách khứa đến nhà ta. Cha con sẽ không còn làm thanh tra viên nữa, chúng ta sẽ không có được những chú cừu non và lợn con nữa rồi.
– Đừng khóc nữa mẹ ạ – Tôi nói – Vì bài văn này mà con đã được điểm 5 đấy.
– Điểm 5 ư? – Ông tôi hỏi lại, vểnh cả hai tai lên – Người ta không cho bố cháu điểm 5 vì điều này đâu, nhưng mà 3 năm tù thì có thể đấy.
Truyện vui của Avtandil Adeisvyli (Gruzia)-Hải Yến (dịch)/anle20