Một người đàn ông đang bị thẩm vấn tại một phiên tòa. Thẩm phán hỏi anh ta:
– Bị cáo bị buộc tội giết vợ. Vào ngày 3 tháng 8 năm nay, bị cáo đã dùng búa đánh vợ đến chết. Bị cáo có nhận tội không ?
Bị cáo trả lời:
– Thưa quý tòa, bị cáo xin nhận tội.
Đúng lúc đó, một người đàn ông có mặt trong phòng xử án bỗng đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt bị cáo và hét lên, giọng đầy kích động:
– Ngươi là đồ tiểu nhân bần tiện, hèn hạ và vô liêm sỉ!
Quan tòa yêu cầu người đàn ông ngồi xuống và không được làm ồn.
Sau đó, thẩm phán tiếp tục hỏi bị cáo:
– Còn bị cáo, bị cáo bị buộc tội đã giết con trai mình vào ngày 7 tháng 9. Lần này, bị cáo cũng với thủ đoạn tương tự, dùng búa làm hung khí để đánh chết nạn nhân, bị cáo có nhận tội không?
Bị cáo một lần nữa cúi đầu:
– Thưa, bị cáo xin nhận tội.
Người đàn ông hồi nãy trong phòng xử án lại đứng lên, mặt anh ta đỏ bừng và giọng nói của anh ta còn lớn hơn trước:
– Bị cáo, ngươi đích thị là một tên côn đồ đê hèn và vô liêm sỉ!
Quan tòa gọi người đàn ông đến trước bàn thẩm phán và nói:
– Tôi đã nói với anh rồi là mọi người đều phải giữ trật tự trong phòng xử án. Nếu anh còn tiếp tục làm ồn ào như vậy, thì tôi buộc sẽ phải mời anh ra khỏi phòng xử án vì coi thường hội đồng xét xử và cử tọa. Tuy nhiên, tôi có thể hiểu cảm giác của anh. Rốt cuộc thì anh và bị cáo có quan hệ với nhau như thế nào?
Người đàn ông thở hồng hộc đáp:
– Thưa quý tòa, bị cáo là hàng xóm sát vách nhà của tôi.
Thẩm phán gật gật đầu và nói:
– Tôi hiểu sự tức giận của anh, nhưng anh phải biết kiểm soát cảm xúc của mình và không được phép đưa ra bất kỳ phát biểu bình luận nào trong phiên tòa.
Người đàn ông vội vàng nói:
– Không, thưa quý tòa, các ông không biết đó thôi. Tên khốn này, trong thời gian hắn dùng búa để gây án, tôi có việc cũng cần dùng phải dùng búa và đã hai lần hỏi hắn có búa thì hãy cho tôi mượn nhưng cả hai lần hắn đều nói là không có!
Bảo Châu (dịch) / Truyện vui của Vương Gia (Trung Quốc)