Tôi
đang ngồi xem tin tức thế giới trên màn hình chiếc máy tính bảng hiệu
Apple, cái máy ấy tuy là thứ vô tri vô giác, thế nhưng bây giờ lại chính
là bạn, là con, là cháu của tôi trong những tháng ngày còn lại, của
cuộc đời trong cái viện dưỡng lão Club Health care này đây, tôi sống
trong một phòng riêng vì là còn tự chăm sóc bản thân được, không như
những người khác lú lẫn, mất tự chủ thì phải sống chung phòng lớn 2-3
người, để còn tiện hổ trợ nhau trong việc bấm chuông gọi điều dưỡng khi
cần giúp.
Bổng chuông điện thoại reo vang :
- Hello.
Đầu dây bên kia giọng cô con gái thứ của tôi lên tiếng :
- Con chào Ba, Ba có khoẻ không ?
- Ba khoẻ, ăn uống ngon miệng, ngủ tốt, nói chung là Ba khoẻ, tụi con đừng lo lắng, ở đây Ba sống thấy rất thoải mái.
- Ba ơi ! Ba còn nhớ câu chuyện về đứa bé lai Mỹ đen, mà khi xưa Ba
kể Ba tính nhận nuôi, khi người Mẹ muốn bỏ ở Quân Y Viện Nha Trang,
nhưng Mẹ không chịu vì thằng bé là lại Mỹ đen, nên Mẹ sợ người đời dị
nghị đó không Ba ?
- Ừ Ba nhớ, nhưng sao hả con ?
- Hôm nay, con có khám mắt cho một người, khi đọc hồ sơ thì con khá
ngạc nhiên là anh ta có ngày tháng năm sinh trùng với con và cả nơi sinh
luôn. Cho đến khi gặp anh, thì Ba biết không anh ấy là người Việt lai
Mỹ đen luôn, thật quá trùng hợp phải không Ba.
- Trời, không lẽ quả đất tròn đến vậy sao ?
- Trong khi thăm khám mắt, chúng con có hỏi chuyện nhau, thì anh ấy
cũng rất ngạc nhiên và muốn được gặp Ba, nên con gọi điện để hỏi ý Ba
đây.
- Ồ tốt thôi, con cứ nói anh ấy có thể đến gặp Ba bất cứ lúc nào nha.
- Dạ, để con thông báo lại cho anh ấy.
- Nè con, thằng Kevin và con Tina tụi nó vẫn chơi đùa khoẻ chứ ?
- Dạ, hai cháu khoẻ và quậy phá lắm Ba à, để con sắp xếp cuối tuần nào đó sẽ chở hai cháu vào thăm Ba nghen.
- Ừ, vậy đi, chớ Ba nhớ tụi nó lắm rồi.
- Ừ.
Tiếng đặt máy đánh “cộc“ khô
khan từ phía bên kia vọng lại, như tiếng gõ của vị quan toà khi kết án
một người, nó gọi bằng điện thoại bàn của bệnh viện mắt đó mà.
Tôi
năm nay mới 67 vừa mới đúng tuổi về hưu năm ngoái, vợ của tôi đã mất
cách đây 5 năm. Năm ngoái sau khi về hưu, đêm đó tôi bị tai biến mạch
máu não, nên đưa vào bệnh viện nằm điều trị, sau một thời gian tôi phục
hồi hẳn, chỉ bị liệt nhẹ một bên cơ mặt, nhưng không hiểu sao... sau đó
tôi lại được chuyển thẳng vào cái viện dưỡng lão này, chứ không được về
nhà... thật là tủi thân ! Sau đó tôi có hỏi nhân viên văn phòng tại đây
để biết lý do, thì mọi sự mới vớ lẽ... đến bẽ bàng cho đời tôi.
Số
là tất cả mọi người già được người thân gởi vào đây, chủ yếu là do
nguyên nhân lú lẫn, hay quên hoặc mất tự chủ trong vấn đề vệ sinh cá
nhân. Họ vào đây từ nhà của họ và sau khi họ đã trò chuyện với con cái,
rồi thống nhất đi đến quyết định... Vậy họ đỡ tủi hơn tôi rồi, vì họ
được một phần quyền quyết định.
Riêng
tôi, khi ở bệnh viện chuẩn bị xuất viện, thì con cái tôi đã nói chuyện
với Bác Sĩ và than phiền rằng tôi hay lú lẫn, quên trước quên sau... Ôi
trời ! Tụi nó còn trẻ mà đôi khi còn quên tắt bếp nấu, quên nồi nước
đang sôi, chứ huống hồ tôi... Luật ở Mỹ nó thế, Đất mước văn minh mà,
nghe vậy là hợp lệ rồi, đây là người cần sự chăm sóc và theo dõi thường
xuyên, vậy thì các cơ sở viện dưỡng lão mới mọc như nấm, ăn nên làm ra
được chớ và rồi còn được tiếng là đất nước có chế độ chăm sóc người già
tốt nhất nhì thế giới nửa chứ... Ôi ! cái sự đời đầy nghịch cảnh chát chua…
Tôi
có đến ba đứa con, 2 trai, 1 gái... Con trai đầu là kỹ sư đang làm việc
cho NASA, đứa con gái thứ hai là bác sĩ mắt và thằng con trai út CEO
của tập đoàn dầu khí ESSO MOBIL và hai cháu ngoại, bốn cháu nội, tất cả
còn nhỏ, đứa lớn nhất chỉ 7 tuổi... Một gia thế khủng, được chăm lo nuôi
nấng ăn học từ đôi tay của người Ba già nua này, nhưng già mà sức khoẻ
tôi còn rất tốt, đi đứng nhanh nhạy, đầu óc minh mẫm... thế mà thật cay
nghiệt.
Ba ngày sau, tôi được thông báo có người muốn gặp, đã biết trước nên tôi đồng ý.
Bước
ra, tôi trông thấy một người đàn ông trung niên, ừ tuổi bằng con gái
tôi là 39 đúng rồi, anh ta là Mỹ lai đen, thân hình khá phốp pháp, cao
to như di truyền của cha anh ta vậy.
Gặp tôi anh đứng dậy bắt tay :
- Con chào Bác, rất mừng vì Bác đã cho phép con được gặp mặt.
- Chào Cậu, Cậu có muốn uống cafe, hút thuốc để nói chuyện được lâu và thoải mái không ?
- Ôi quí quá, mới gặp Bác lần đầu mà con đã cảm thấy nhẹ nhõm,
thoải mái với sự ân cần của Bác rồi đấy. Dạ như vậy cũng được ạ.
- Vậy để tôi thông báo với người chịu trách nhiệm ở đây, về yêu cầu của mình nha.
Tôi đi vào trong nói chuyện với nhân viên, để họ cho phép khách của tôi vào phòng riêng và sau đó ra vườn đi dạo.
Tôi dẫn chàng trai đi vào phòng mình, để pha cafe xong :
- Bác cháu mình đem cafe ra ngoài sân vườn uống và nói chuyện nha.
- Dạ.
Chúng
tôi song bước ra ngoài vườn, đi trong im lặng như để cho đối phương đủ
thời gian để cảm nhận về nhau và suy nghĩ về những gì cần nói... Ra đến
nơi có bàn ghế đá và bóng râm, gió mát, chúng tôi ngồi xuống, đốt điếu thuốc tôi hỏi :
- Sao ? Bây giờ tôi có thể giúp anh điều gì nào ?
- Bác có thể kể cho cháu nghe về tất cả những gì Bác biết không ạ ?
Nhìn về xa xăm, như một cuộc phim quay chậm đang được tua lại cách đây 39 năm...
- Sáng hôm ấy vào thăm vợ của tôi đang nằm ở bệnh viện Quân Y Nha
Trang, nghe vợ kể đêm qua có một người phụ nữ vừa sanh một bé trai lai
Mỹ đen, đang muốn cho... Tôi đi qua nhìn thấy một đứa bé da ngâm đen
nhưng thật dễ thương, trông nó còn đẹp hơn cả đứa con gái mà vợ tôi mới
sinh, trán có ba nếp nhăn giống tôi, trán vồ, mũi gãy... Tôi nói với vợ
hay xin nó về nuôi luôn một thể, có gì thuê người trông nom phụ, nhưng
vợ tôi không chịu vì sợ người ngoài đàm tiếu sanh đôi mà một đứa đen,
một đứa trắng, vậy là đi lang chạ sao ? Thế nên chịu... Mẹ cậu là một
người đàn bà cao đẹp, nghe nói có chồng thường xuyên đi công tác xa, có
lẽ bà có cuộc sống phóng túng nên khi sanh, phải từ Đà Nẳng vào tận Nha
Trang để sanh, nếu là đứa con thuần Việt thì bế về nuôi, còn không
thì... Chứ làm sao ăn nói với chồng đây, lúc đó thời chiến nên những đứa
trẻ như cậu sẽ được đưa vào trại cô nhi viện chăm nuôi, nếu có ai nhận
làm con nuôi thì cho... Tôi chỉ biết có vậy thôi, không biết còn giúp gì
được cho cậu nữa không ?
- Thưa Bác, suốt thời gian qua cháu chỉ thắt mắc về lý do tại sao
Mẹ lại bỏ cháu mà thôi. Bây giờ qua chuyện Bác kể cháu đã biết lý do
rồi... Cháu cũng vì thắc mắc lý do đó, mà đem lòng thù hận đàn bà và
chấp nhận sống độc thân cho tới tận bây giờ.
Bổng
bất ngờ không kiềm chế được, tôi bật cười vang... ha... ha... ha...
Tiếng cười chất chứa một sự chua chát, khinh thường cái sự đời, như luôn
chớ trêu phận người.
- Có gì mà Bác cười nghe cảm giác chua chát đến vậy ạ ?
- Tôi cười vì chợt nhận ra anh suy nghĩ ấu trĩ và tôi thì ngu muội
đến phũ phàng... Anh thử nghĩ mà xem, sau giải phóng tôi vượt biên sang
Mỹ, một thân một mình đi cày bán mạng để dành dụm tiền bạc gởi về phụ vợ
nuôi con và lo mua nhà để bảo lãnh vợ con sang đoàn tụ... Bảo lãnh vợ
con sang, thì phải cày bán mạng hơn nữa
để lo cho con ăn học... Nay ba đứa con đã lo cho yên bề gia thất, học
vị kỹ sư, bác sĩ, tổng giám đốc... Nhưng rồi sao ? Tụi nó thông đồng
quyết định tống khứ Ba của tụi nó vô đây, mặc dù tôi tỉnh táo không lú
lẫn, khoẻ mạnh nhanh nhẹn không mất tự chủ trong sinh hoạt cá nhân, mặc
kệ người Ba đã tận tuỵ dầy công, hy sinh nuôi chúng khôn lớn thành đạt
như hôm nay... Nhưng cũng lỗi ở tôi, vì đi làm nhiều quá không có thời
gian để dạy bảo chúng thành người trước... thay vì thành danh.
Thế
nên, anh hãy quẳng cái suy nghĩ hận thù đàn bà ấy đi, cho tâm trí nó
nhẹ nhàng và vui vẻ sống những năm tháng còn lại của cuộc đời, đừng quá
đau đầu về nó mà uổng phí tuổi trẻ, nghe không ?
Tôi
mà biết trước cái sự đời như thế vậy, tôi đã mặc kệ vợ con ở Việt Nam,
mà ăn chơi bay nhảy cho khỏi uổng phí tuổi trẻ của tôi rồi.
Tiếng cười chua chát lại vang lên nghe thắt ruột, nhưng lần này là kèm theo hai dòng lệ tuôn rơi đầy đau xót.
Anh
cám ơn và từ giã bác ấy ra về, anh thầm cảm ơn buổi nói chuyện nay,
chẳng những giúp anh biết rõ lý do vì sao Mẹ bỏ mình, mà còn chứng kiến
và hiểu hơn về mảng đời còn tăm tối hơn cả mình, thế mà chính người đang mang mảng
đời đầy cay nghiệt đó, vẫn cố tiếp sức cho anh đi tiếp quảng đời còn
lại bằng chính câu chuyện của đời mình. Nhưng bác ấy đâu biết rằng, anh
đã không kể hết về đời mình... rằng anh đi ghép với một gia đình cũng có
ba con nhỏ, khi qua Mỹ anh xem họ như gia đình mình, vì là anh lớn...
Anh không đi học mà đi làm luôn để phụ giúp gia đình nuôi các em, cho
đến khi các em học xong bác sĩ, kỹ sư và sắp chuẩn bị kết hôn, thì Cha
Mẹ bảo anh ra riêng sống... Chỉ vì sợ mang tiếng với thông gia... Thế là
anh đành xách valy ra đi, với vốn tiếng Anh ít ỏi lụm lặt từ cuộc sống
khi đã gần 40.
Bổng anh chợt bật cười khanh khách một mình... Mắt cay nồng, tim đau nhói... cho kiếp người của Bác ấy và cho anh !!!
(bài do bạn Bá Trần giới thiệu)