Người xưa có câu “Bảy mươi chưa khoe mình lành”. Lúc còn trai tráng khỏe mạnh không ai nghĩ đến có ngày mình bị đau đầu gối, nhức lưng, đau vai, đau cổ, dở cánh tay lên không tới đầu hoặc biết đâu xui xẻo trở thành người phế thải. Chuyện gì mình cũng thấy dư sức qua cầu, có thể băng rừng vượt suối, thậm chí dời non lấp biển như chơi. Còn các ông bác sĩ thì luôn vỗ ngực tự tin rằng ta đây đời nào mới bệnh.
Vậy mà mới khỏang bốn mươi, khi xương cốt bắt đầu thoái hóa là trong người đã nghe rục rịch hết rêm chỗ này tới ê ẩm chỗ nọ, như chiếc xe cũ xài lâu phải hao mòn máy móc. Một ông bác sĩ lúc đi vượt biên mới ngòai ba mươi, khi định cư yên ổn, định học lại lấy bằng để hành nghề ở xứ người nhưng kế họach chưa tới đâu thì khám phá ra mình bị bướu não, thế là chán nãn ngã lòng buông trôi mọi dự tính. Một ông bác sĩ chuyên khoa về bệnh cao huyết áp thì chấm dứt cuộc đời trong viện dưỡng lão vì tai biến mạch máu đầu. Họăc một thể tháo gia hay võ sĩ ngày nào cũng tập luyện không ngừng thế mà về già lại bị stroke nằm ngay đơ như khúc gỗ vô tri. Một cô dentist mới buớc vào tuổi bốn mươi đã phải mổ hai bên xương hông vì tư thế ngồi trong lúc làm việc.
Bệnh tật không từ, không nể một ai, già trẻ bé lớn, sang hay hèn, giàu hay nghèo, hễ có sinh là có lão, có bệnh để cuối cùng rồi tử. Trong bốn chữ sanh lão bệnh tử, chắc ai cũng sợ nhứt là chữ “bệnh”. Bệnh là một tai họa ghê gớm ác độc mà tạo hóa bắt con người phải gánh chịu như một lời nguyền. Nó hành hạ thể xác lẫn tinh thần con người dần mòn, ngày này qua ngày nọ, đau đớn nhức nhối khó ở trong người. Ăn không được, ngủ không yên làm cho con người không còn sinh lực để làm việc và cảm thấy không còn lạc thú gì nữa trên đời. Người giàu còn đỡ, có thuốc men trợ giúp, người nghèo thì phải chịu đựng sống ngắc ngỏai lây lất chờ chết nhưng nếu chưa tới số, muốn chết cũng chết không được, khổ nói sao cho xiết!
Có một ông nọ, có phước mà không biết, xưa nay chưa từng bị bệnh gì trầm trọng ngọai trừ cảm cúm. Ông ta cũng không từng đau răng nên khi thấy người ta nhức răng ôm mặt nhăn nhó thì cười cho là người ta không giữ vệ sinh mới bị vi trùng đục thủng răng, hoặc nghe ai nói sáng phải đo đường chiều đo máu thì ông ta nói tại họ không chịu tập thể dục, ăn uống vô độ mới ra nông nổi tiểu đường, cao máu, hay đau tim suy thận, vv…
Cho tới một ngày ông này bỗng dưng bị tê nhức cả hai cánh tay từ cùi chỏ xuống tới bàn tay, nhức đến đổi không ngủ được, muốn tập thể dục cũng dở tay không lên, lái xe thì dẹp luôn vì bàn tay tê cứng không cầm được vô lăng. Thế rồi ông ta mới đi gặp bác sĩ . Bác sĩ nói là do thấp khớp (arthritis), nhiều người trên 50 đã có triệu chứng này, ông tới tuổi 75 mới bắt đầu bộc phát là may phước lắm đó. Bác sĩ cho thuốc uống giảm đau. Uống năm ngày chưa thuyên giảm, ông ta lại chạy ra tìm bác sĩ hỏi sao không thấy bớt để ông ta có thể lái xe đưa cháu đi học. Bác sĩ nói ông mới bị lần đầu cho nên ông thấy khổ sở như vậy chớ bệnh này là common ở người lớn tuổi, chẳng có gì nghiêm trọng, từ từ sẽ bớt thôi.
Thì quả thật có bớt, nhưng đã nói là máy móc cũ phải hư hao, hết chỗ này thì sang tới chỗ nọ, vá chỗ này thì xì chỗ kia. Khi phát giác ra là túi mật không còn họat động và còn bị sạn lấn cấn bên trong, đau thấy mấy ông trời, ông ta mới tá hỏa đi gặp bác sĩ chuyên khoa. Tình cờ gặp một người bạn cũ, ông bạn này nói không cần giải phẩu đâu, ông về mua khóm xây nước uống một lúc là sạn sẽ tan hết thôi. Trời đất quỷ thần ơi! uống tới tan được mấy cục sạn 8mm thì chắc bao tử cũng lũng luôn. Bà vợ phản đối la um sùm nói khẩn cấp như vậy thì giải pháp tốt nhứt là mổ quách cho xong, hơi đâu mà nghe ba cái bài thuốc vớ vẩn vô căn cứ. Vậy mà ông ta cũng ôm cái bụng đau ghé chợ mua hai trái khóm đem về quăng đó rồi nằm mẹp. Tới chiều tối, nhắm chịu không nổi nữa, ông ta mới kêu thằng con kêu ambulance chở vô nhà thương. Ở nhà thương, người ta làm vài cái test rồi tuyên bố phải giải phẩu lập tức, nói đáng lẽ ông phải vô sớm hơn, mấy cục sạn đó đã chận nghẹt cuống túi mật, nếu không giải phẩu ngay thì ruột gan phèo phổi của ông sẽ bị nhiễm trùng lung tung, chừng đó thì very complicated.
Một chị bạn bị ung thư từ năm 45 tuổi, may sao nhờ chữa trị kịp thời không bị di căn, sống được thêm được 16 năm nữa. Trong thời gian đó, chị dùng thuốc đúng liều, tập thể dục đều đặn, ăn uống kiêng cử theo lời khuyên cho người mắc bệnh ung thư và đi tái khám định kỳ. Về tinh thần thì chị tu tập, thiền hành buông xã hết mọi sự cho tâm hồn thư thái, an lạc. Đó cũng là một phương pháp hữu hiệu giúp đẩy lùi bớt bệnh tật.
Vậy mà mới gần đây bác sĩ lại phát giác ra mầm ung thư của chị tái xuất hiện, bác sĩ đổi hết thuốc này đến thuốc nọ cho chị nhưng không ngăn được sự phát triển hòanh khiến chị hết sức đau đớn, cứ phải chích morphine cầm chừng cho giảm đau. Nhưng từ morphine lại đưa đến những biến chứng khác như rối lọan hệ tiêu hóa, hệ tuần hòan và tinh thần thì bất định, ngày đêm cứ đờ đẫn vật vờ với ảo giác liên miên.
Cứu cánh sau cùng của chị là join vào chương trình clinical trial để thử thuốc mới mặc dù không biết hiệu quả ra sao, lại còn bị nhiều side effect hành hạ kinh khủng. Trước kia chị yêu đời, thích làm đẹp bao nhiêu thì bây giờ chị buồn nãn thất chí bấy nhiêu. Trước kia chị cũng lên mạng, cũng viết bài, làm slide show, làm youtube gởi tặng bạn bè nhưng bây giờ không còn tâm trí sức lực đâu mà tiếp tục. Nhưng dù sao cũng phải tận nhân lực trước khi tri thiên mệnh. Nghe chị kể bệnh mà thương chị quá nhưng chẳng biết làm sao hơn là giúp lời cầu nguyện. Biết làm sao khi sự sống chết của con người không được do chính cá nhân người đó định đọat mà là ở số mệnh đã mang theo từ lúc ban sơ mới chào đời.
Đời người nếu như không bị bệnh thì chắc đỡ khổ rất nhiều. Khốn thay đó là một giai đọan diễn biến tất nhiên trong cuộc hành trình của kiếp người không thể nào tránh khỏi.
Vì vậy, thiết nghĩ nếu ai có niềm tin ở đấng thiêng liêng của mình thì hãy nên cầu nguyện cho mình có sức chịu đựng cho đến giây phút lâm chung. Riêng tôi, kinh nhựt tụng của tôi là cầu xin cho tất cả mọi người trên thế gian này bất cứ ai tới ngày mãn kiếp cũng được ơn phước ra đi trong giấc ngủ êm đềm bởi suốt một kiếp làm người ai cũng đã chịu quá nhiều thống khổ điêu linh!. Lời cầu xin này thiết tưởng không có chi là quá đáng nhưng không biết ông trời trên cao có nghe thấy hay không mà viện dưỡng lão vẫn đầy dãy những kẻ già nua bệnh tật sống còn khổ hơn là chết nữa vậy hởi trời!!
(theo nguoiphuongnam)