Phó Cục trưởng Hoàng mắc một loại bệnh lạ. Người đầu tiên phát hiện là Cục trưởng Vu. Hôm ấy Cục trưởng Vu gọi anh vào phòng làm việc. Vừa đóng cửa xong, Cục trưởng Vu hỏi ngay:
– Đồng chí có bệnh phải không?
Hoàng ngạc nhiên lắc đầu:
– Em vẫn khỏe.
– Đồng chí vẫn còn giấu tôi ư? Lưng và cổ đồng chí vẹo về bên phải rõ bất thường, tự đồng chí đến trước gương nhìn xem.
Hoàng vội chạy đến trước gương. Đúng như Cục trưởng Vu nói, Hoàng không còn phong độ đĩnh đạc như trước mà giống một ông già bị gánh nặng đè, không đứng thẳng lưng được.
Cục trưởng Vu vỗ vai anh:
– Sắp tới huyện cần đề bạt một loạt cán bộ, tôi đã giới thiệu đồng chí. Nhưng tình hình thế này liệu có khả thi không?
Từ phòng làm việc của Cục trưởng Vu ra, Hoàng suy nghĩ hồi lâu. Sau khi tan làm, anh lặng lẽ đến bệnh viện tìm tới bác sĩ giỏi nhất để được trực tiếp khám. Nhưng mọi máy móc đã dùng, vị bác sĩ đã vận dụng hết tay nghề cũng chỉ kết luận được rằng, thân thể bình thường, nguyên nhân lưng cổ vẹo vẫn chưa tìm ra. Dù Hoàng tha thiết cầu xin, vị bác sĩ cũng đành thở dài:
– Không ra nguyên nhân bệnh thì làm sao mà kê thuốc? Hay anh thử kiêng “chuyện ấy” xem sao, có khi do thận yếu đâm ra lưng cổ vẹo cũng nên.
Hoàng chợt hiểu ra. Anh tuy từ lâu đã không còn hứng thú với vợ nhưng vẫn say như điếu đổ cô em Lệ Lệ ở dưới xã. Mỗi tuần ít cũng gặp nhau ba bốn lần, lần nào cũng chơi bời quên mất trời đất. Giờ mới rõ tại sao cổ nhân lại nói, “hiếu sắc là con dao róc xương”. Vì con đường làm quan sau này, Hoàng cắn răng quyết định phải phăng teo em Lệ Lệ ngay.
Chấm dứt quan hệ với Lệ Lệ, Hoàng thấy nhẹ nhõm. Nhưng qua hai tuần lễ, bệnh của Hoàng chẳng khá mà cổ càng vẹo nặng hơn. Càng lúc anh càng sợ, cuối cùng theo ý vợ, mời một ông thầy cúng đến nhà.
Thầy cúng hỏi han cẩn thận cả tiếng đồng hồ rồi thở dài:
– Gia chủ nghiệp nặng! Anh đã chiếm những thứ không nên chiếm, cầm những thứ không nên cầm. Nay phải đem trả lại hết những thứ đó mới khỏi.
Hai vợ chồng Hoàng trầm tư đắn đo suy nghĩ. Sau ba ngày ba đêm, Phó Cục trưởng Hoàng quyết định đến Ủy ban trung tâm kỷ luật Đảng khai nhận. Hoàng bị xử tù mười năm vì tội tham ô và nhận hối lộ. Thật bất ngờ, căn bệnh lưng cổ vẹo đã thuyên giảm nhưng trong lòng anh chẳng vui chút nào. Giữa lúc buồn rười rượi, vừa bước vào nhà giam thì một người đeo kính lại gần Hoàng hỏi:
– Anh làm chức Phó phải không?
Hoàng ngớ người:
– Sao ông biết?
– Trông bệnh của anh là biết ngay.
– Bệnh của tôi? Ông biết bệnh của tôi như thế nào ư?
Người đeo kính gật gật đầu:
– Tôi lại lạ gì! Anh là cấp phó phải hàng ngày đi họp thay sếp, đúng không?
– Đúng rồi! Mỗi ngày ít nhất cũng phải đi dự hai, ba cuộc.
Người đeo kính cười cười:
– Vì là cấp phó đi họp thay nên anh chỉ được ngồi ghế chứ không có bàn, hơn nữa lại không tắt điện thoại. Khi có điện thoại gọi đến, anh phải nghiêng lưng vẹo cổ ra đằng sau để nghe máy, lâu dần lệch xương sống vẹo cổ. Cách chữa đơn giản lắm, chỉ cần anh không đi họp nữa thì căn bệnh này sẽ khỏi mà thôi!
Nguồn Thư Ngọc (Trung Quốc)--Hiếu Văn (dịch) / anle20