Họ sống với nhau đã được 11 năm, khá nhạt nhẽo. Đúng ra, theo một nghĩa nào đó thì mối quan hệ của họ đã trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng dẫu sao họ vẫn sống như thế mà không cảm thấy buồn.
Một lần, hai vợ chồng đi dự ngày lễ của người bạn đối tác. Yulia đã dành gần hết cả ngày để nướng một chiếc bánh gato mật ong được tẩm loại rượu cognac có tiếng.
Họ gọi cửa. Yulia cầm hộp bánh trên tay. Nhưng đúng lúc đó, một bên chiếc tất chân của cô không may bị lỏng và chùng xuống. Cô đặt chiếc hộp bánh lên chiếc kệ ở hành lang để kéo tất lên.
Tình huống lúc đầu rất buồn cười. Ngay bây giờ họ sẽ nhận ra là cô chưa vào nhà rồi sẽ phát hoảng vì đã bỏ cô lại, rồi sẽ ra mở cửa với vẻ hối lỗi. Yulia đã nghĩ ra một câu vui nhộn mà cô sẽ nói khi họ nhìn thấy cô, chẳng hạn là “Nhân viên giao bánh đây!” rồi mọi người sẽ phá lên cười.
Cầm chiếc hộp bánh thật vất vả nhưng cô vẫn cầm, và cô không muốn làm hỏng trò đùa. Nhưng thời gian cứ trôi qua. Và không một ai (không có một ai cả!) cất tiếng hỏi chồng cô rằng “Thế Yulia của cậu đâu rồi?”.
Còn người chồng, quan trọng nhất là người chồng đó!!! Anh ta đã vào nhà được bao nhiêu phút rồi? Và anh ta vẫn thoải mái một mình mà không hề có cảm giác lăn tăn vì thấy “thiếu một thứ gì đó, hoặc là thiếu một ai đó”. Mọi thứ vẫn đủ đầy. Có vợ hay không có vợ mình ở đây thì cũng chẳng có gì khác biệt cả. Cô chỉ là một vị trí trống rỗng.
Yulia vẫn đang cầm chiếc bánh gato. Nửa giờ đã trôi qua. Đến lúc này thì không còn buồn cười được nữa. Cô đã bắt đầu cảm thấy thật buồn, bị tổn thương và… cảm thấy thật là lố bịch. Thật kinh khủng… 54 đã phút trôi qua. Yulia đứng ngoài hành lang đã được 54 phút rồi…
Cuối cùng, chiếc điện thoại của cô cũng đổ chuông.
– Em đang ở đâu thế? – Anh chồng vui vẻ hỏi.
Vẫn vui vẻ! Anh ta đang vui vẻ cơ đấy!
– Em đang đứng ngoài cửa.
– Sao lại ở ngoài cửa? Đến tận lúc này ư? Sao em lại không vào?
– Còn vào làm gì nữa? – Yulia hỏi lại.
– Thế nghĩa là sao? Anh không hiểu – Tiếng nói đã ngừng bặt. Người chồng đi ra mở cửa.
– Người giao bánh đây! – Yulia cất tiếng và đưa hộp bánh cho chồng. Anh ta ngạc nhiên và bối rối cầm lấy.
– Bánh nướng chính hãng đấy, hãy cắt bánh cẩn thận bằng con dao sắc. Tạm biệt… – Cô nói.
Yulia quay đầu và đi về nhà. Và một tháng sau thì cô ly hôn. Đây là một câu chuyện có thật kể về 54 phút.
Truyện vui của Olga Salieva (Nga)--Hải Yến (dịch) / anle20