Chiều qua vợ chồng tôi cùng bác hàng xóm vào bệnh viện thăm vợ bác. Trên đường đi ba bác cháu nói đủ thứ chuyện trên đời. Về nhà tôi mời bác qua nhà nhâm nhi vài chén trà chiều. Câu chuyện giữa bác và vợ chồng tôi lại tiếp tục, trong đó có chuyện về gia đình, vợ chồng con cái.
Rằng "bác yêu cả vợ và con mình vì họ là gia đình của bác, nhưng bác yêu vợ nhiều hơn một chút, cháu biết vì sao không?", bác hỏi tôi. "Vì sao vậy bác", tôi hỏi. Bác trả lời "vì vợ là người đã cho bác cả tuổi thanh xuân và cả cuộc đời bà ấy. Bà ấy đã bỏ cha mẹ để theo bác và mang lấy họ của bác. Bà ấy chịu đau đớn để sinh con cho bác. Nếu không có bà ấy bác sẽ không có hai đứa con. Và bà ấy là người đã ở lại với bác đến giờ khi hai đứa con đã bỏ bác ra đi khi chúng trưởng thành."
Bác nói tiếp "con cái là máu thịt nhưng rồi chúng sẽ bỏ cha mẹ đi khi chúng lớn. Chúng sẽ trao cuộc đời chúng cho người khác, chúng sẽ có gia đình riêng để chăm lo, có hạnh phúc riêng để hưởng, chúng sẽ không ở mãi bên cha mẹ đến ngày cuối đời của họ đâu. Chỉ có vợ chồng hay bạn đời họ mới ở lại với nhau đến ngày họ ra đi."
Tiễn bác về rồi tôi cứ nghĩ mãi về cuộc nói chuyện ban chiều. Thế giới ngoài kia rộng lớn quá và nhân sinh quan của mỗi người sống trong thế giới đó cũng rất khác biệt. Cứ đi ra ngoài, gặp gỡ trò chuyện thêm với vài người, đặc biệt là những người có tuổi, tôi lại có cơ hội học thêm vài điều hay nữa, đầu óc lại mở mang ra thêm một chút.
Tình yêu của bác đối với vợ cao cả quá, không những chỉ có yêu thương, mà còn có cả trân trọng, và cả lòng biết ơn. Đó, ai nói vợ chồng chỉ là người dưng...Ai nói phụ nữ chỉ cần con là đủ...
Mong rằng tất cả đàn ông ai cũng biết yêu thương, trân trọng và biết ơn người đàn bà của cuộc đời họ như bác, thì xã hội ngoài kia sẽ không có những người phụ nữ phải khóc thầm ngay trong chính ngôi nhà của mình..
Ngẫm!
Tram Khanh Nguyen / quinhon11