Hoa
nở rồi lại tàn, tuyết rơi tuyết lại tan, thời gian trôi cũng không quay
trở lại. Trên bước đường nhân sinh, dẫu bạn từng gặp gỡ bao nhiêu, quen
biết bao nhiêu, thì người thật sự bên cạnh bạn liệu còn được mấy ai?
Những lúc thơm nồng mới bên ta là bạn Đắng; những lúc cay đắng vẫn bên
ta thì đó là bạn Đời…Hy
vọng với ba câu chuyện nhỏ về tình bạn dưới đây, mỗi chúng ta sẽ thêm
hiểu hơn về tình bạn, và trân quý hơn khi có được một người bạn bên
mình.
Câu chuyện thứ nhất: Quả trứng gà
Tú
An không thích ăn trứng, cô vẫn thường mang cho Huyền những quả trứng
gà mình có. Việc làm ấy khiến Huyền vô cùng cảm kích, trong lòng thầm
cảm ơn Tú An.
Nhưng
lâu dần thành quen, và quen rồi thì thành “đương nhiên”, Huyền cho rằng
trứng gà cũng là của mình. Một ngày, Tú An cho bé Bi một quả trứng gà,
Huyền đã giận dữ bỏ đi mà không nói với Tú An một lời. Cô đã quên mất
rằng trứng gà vốn là của Tú An, cô ấy có thể đem cho bất kỳ ai tùy ý.
Đôi khi, vì quá quen thuộc với những điều tốt đẹp người khác dành cho mình mà chúng ta cho rằng đó là lẽ đương nhiên. Tới một ngày, khi mọi chuyện xảy ra không như mong đợi, ta lại trách họ “bất công” và quay ra oán thán mọi người…
Đôi khi, vì quá quen thuộc với những điều tốt đẹp người khác dành cho mình mà chúng ta cho rằng đó là lẽ đương nhiên. Tới một ngày, khi mọi chuyện xảy ra không như mong đợi, ta lại trách họ “bất công” và quay ra oán thán mọi người…
Câu chuyện thứ hai: Đôi dép giữa trời nóng bỏng
Vào
một ngày hè nóng nực, một nhóm bạn cùng nhau leo núi. Khi lên đến lưng
chừng núi thì cô gái bất cẩn làm rơi chiếc dép xuống khe đá. Trên nền
đất toàn sỏi đá, cô gái không thể bước tiếp với đôi chân trần ấy được.
Thế là, cô gái bèn nhờ cậy sự giúp đỡ của mọi người.
Có
người đồng ý cõng cô đi một đoạn, có người thì dìu cô bước tiếp, nhưng
không một ai nguyện ý cho cô mượn đôi dép của mình. Vậy là, cô gái phải
tiếp tục bước đi với đôi chân trần sưng tấy. Trong lòng cô cảm thấy
không vui, cho rằng người khác thấy mình gặp nạn mà không ai mảy may
đoái hoài.
Kỳ
thực, không phải những người khác không tốt, mà là yêu cầu của chúng ta
vượt quá khả năng của họ, chúng ta chỉ quen nhận mà quên mất rằng người
khác cũng đang hy sinh lợi ích của chính mình…
Câu chuyện thứ ba: Chú Dê và những người bạn
Vào
buổi chiều muộn, một chú dê thơ thẩn dạo chơi trên sườn núi. Bỗng nhiên
từ đâu một con hổ lao ra như muốn nuốt sống chú dê tội nghiệp. Dê bèn
nhảy dựng lên, gắng gượng húc cái sừng chống cự, đồng thời kêu lớn cầu xin bạn bè cứu giúp.
Từ trong đám cỏ, trâu liếc nhìn về phía tiếng kêu cứu, nhìn thấy hổ bèn bỏ chạy thục mạng.
Ngựa cúi đầu nhìn xuống, phát hiện là hổ cũng nhanh như gió chạy thẳng một mạch.
Lừa dừng bước, biết là hổ cũng ba chân bốn cẳng chạy trốn vào khe núi.
Lợn đi qua, nghe thấy tiếng hổ cũng chạy biến đi đâu mất.
Thỏ vừa thấp thoáng nhìn thấy bóng hổ cũng rùng mình trốn vào trong bụi rậm.
Cách
đó không xa, voi nghe thấy tiếng dê kêu cứu liền vội vàng chạy đến. Voi
nhảy ra từ đám cỏ, nó lấy thân hình bệ vệ của mình để thị uy khiến hổ
phải hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.
Dê thoát nạn trở về nhà, tất cả bạn bè đều tụ tập đông đủ.
Dê thoát nạn trở về nhà, tất cả bạn bè đều tụ tập đông đủ.
Trâu nói: “Sao cậu không bảo tôi một tiếng? Sừng của tôi có thể đâm thủng ruột lão hổ”.
Ngựa nói: “Sao cậu không bảo tôi một tiếng? Guốc của tôi có thể đá nát đầu lão hổ”.
Lừa nói: “Sao cậu không bảo tôi một tiếng? Tôi chỉ cần hét lên là lão hổ sợ chạy mất mật”.
Lợn nói: “Sao cậu không bảo tôi một tiếng? Tôi dùng miệng nhấc bổng lên thì lão hổ ngã ngay xuống núi”.
Thỏ nói: “Sao cậu không bảo tôi một tiếng? Tôi chạy rất nhanh, tôi có thể đi báo tin giúp cậu”.
Trong đám bạn bè huyên náo ấy, duy chỉ có voi là vắng mặt.
***
Tình
bạn đích thực không phải là những lời ngọt ngào trên môi, mà là bàn tay
kịp thời nắm tay bạn vào thời khắc then chốt. Có những người chỉ biết
thêu hoa trên gấm, chứ không biết đưa chiếc áo bông sưởi ấm những ngày
đông; có những người chỉ biết thêm dầu vào lửa, chứ không biết làm hạ
nhiệt lúc than bỏng dầu sôi.
Con
người ta chỉ đến khi sa cơ lỡ vận mới biết ai thật lòng, ai quan tâm
đến mình. Rất nhiều người hàng ngày đều vây quanh bạn, mua vui cho bạn,
nhưng chưa hẳn đã là người thật sự bên bạn lúc khó khăn.
Trong
những người bước qua cuộc đời tôi, được gặp gỡ đã là khó khăn, được bầu
bạn lại càng không dễ dàng. Nếu được ở bên nhau 1 năm đã là điều trân
quý; có thể gìn giữ mối quan hệ ấy trong 2 năm thì càng đáng trân quý
vạn phần; còn nếu có thể ở cùng nhau 3 năm thì quả là hiếm thấy. Phải
trải qua 5 năm thử thách thì tình bạn mới xứng là tri kỷ. Nếu tình bạn
ấy kéo dài suốt 10 năm vẫn không phai nhạt thì quả thật đó là quý nhân
trong cuộc đời mỗi người. Còn nếu trải qua 20 năm mưa gió mà tình bạn
vẫn sâu đậm nồng nàn, thì đó chính là thân nhân của bạn ở kiếp sống sau
này.
Trong
thời đại nhiễu nhương, lòng người dễ thay đổi, đừng oán trách hờn dỗi,
mà hãy quan tâm hơn tới những người bạn xung quanh ta. Vì con người gặp
gỡ là bởi duyên, ấm áp là bởi tình, tan rã là bởi không biết trân quý
nhau.
Chỉ
cần thấu hiểu hơn một chút, ít so đo tính toán hơn một chút, học cách
cảm ơn thêm một chút, và trân trọng những người đã đối xử tốt với bạn
hơn một chút, bạn sẽ nhận ra tri kỷ trong cuộc đời.
Bài viết này, xin gửi tới những người bạn đã luôn ở bên tôi trên đường đời…
Minh Nguyệt | ĐKN