* Kính tặng các bác trong nhóm sinh hoạt Alzheimer’s Vietnamese, các bác đã và vừa mất đi các đấng phu quân hay hiền thê yêu dấu.
Mình à, lần đầu tiên tôi gọi tiếng “Mình” âu yếm. Trước đây tôi hay gọi mình là “Bố nó” hay “Bố X…” đi theo tên mấy đứa con của mình. Mình cũng đã gọi tôi là “Mẹ nó” hay “Mẹ X…” tên mấy đứa con. Bây giờ tôi gọi “Mình ơi, mình à !” thì mình đâu có nghe tôi gọi nữa.
Mình bỏ tôi đi rồi, chuyến đi này mình đi có một mình, không như mấy chục năm qua đi đâu cũng là mình với tôi đều đi chung với nhau. Lần đi này tuy có một mình nhưng chắc mình cũng thấy ấm cúng, vui lòng mãn nguyện lắm phải không, vì có mặt tất cả các con cháu của vợ chồng mình trong giây phút sinh ly tử biệt này.
Mình à, hôm trước tôi có theo chân mấy bà bạn già đưa tiễn ông chồng của một bà trong nhóm ra nghĩa trang. Đám tang ở Mỹ lặng lẽ và buồn lắm mình ơi, cũng có những tiếng khóc tiếc thương của thân nhân người quá cố, nhưng hình như bên này người ta ít quen biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài như người Á Đông mình.
Mọi người như cố nén niềm đau xuống tận đáy lòng, dù vậy tôi vẫn cảm nhận được nỗi đau buồn trong ánh mắt của từng người trong tang quyến. Đây là nghĩa trang của đạo Chúa, có những đồi cỏ xanh ngát bao la, những hàng cây phong mùa Thu lá đỏ rụng đầy trên cỏ.
Đám tang diễn ra trong yên lặng với những nghi thức thật đơn giản vừa đủ. Khi cành hoa của người cuối cùng trong hàng người đưa tiễn đặt trên áo quan, thì tiếng động cơ của xe xúc đất cũng vang lên, hất những nắm đất lấp huyệt lại. Bây giờ thì đã nghìn trùng xa cách, người đã đi rồi, đi thật xa rồi. Người đã bước lên chuyến xe cuối cùng trong cuộc đời, và đi không bao giờ trở lại nữa.
Mình ơi, hôm trước tôi đưa tiễn chồng của bạn, bây giờ bạn lại tiễn đưa chồng của tôi, cái vòng lẩn quẩn phải không mình ? Đúng là “Đoạn trường ai có qua cầu mới hay !” - (Nguyễn Du). Bà bạn già đi sát bên tôi, tôi như lả người áp sát vào bà, bà ôm vai dìu tôi đi, chốc chốc bà lại bóp nhẹ vai tôi với ánh mắt nhìn đồng cảm.
Mình ơi, bây giờ tôi đã thấm thía sự mất mát của tuổi già khi mai này một mình tôi trong căn phòng đầy ấp hình ảnh, kỷ niệm của mình. Mấy chục năm qua mình với tôi đã là một nửa của nhau, bây giờ vắng đi một nửa rồi thì mình ơi, tôi phải sống thế nào những ngày tháng còn lại của cuộc đời ?!
Mình à, đám tang thời COVID-19 nên rất hạn chế số người hiện diện, ngoại trừ gia đình con cháu của mình ra, còn lại chỉ là vài người rất thân quen với vợ chồng mình mà tôi khó thể từ chối tấm lòng của họ muốn có mặt để đưa tiễn mình, điều này chắc cũng làm mình ấm lòng dưới mộ phải không ?
Khi buổi lễ an táng đã xong, mấy người bạn đến chia buồn với tôi rồi họ từ giã ra về, tôi thẫn thờ cảm giác thật lạ lùng trống vắng, nước mắt tôi như khô cạn không khóc nổi thành tiếng được nữa. Con gái lại gần dìu tôi đi, được vài bước tôi cảm thấy như quên một chuyện gì, rồi như người mộng du, tôi quay đầu đi lại hướng phần mộ mới lấp sơ của mình, miệng nói với con gái “Cho mẹ từ giã bố một chút...”.
Mình ơi, đêm nay mình nằm đây một mình cô đơn lạnh lẽo, tôi về nhà cũng một mình trong căn phòng lạnh lẽo cô đơn !
Chiều đã xuống, ánh nắng cuối ngày héo hắt như hoàng hôn của đời người đang dần đến, tạm biệt khu nghĩa trang với hàng phong lá rơi đỏ lối đi, trong tôi nỗi nhớ mình chợt dâng cao. Tôi rùng mình kêu lên trong tiếng nấc nghẹn ngào “Mình ơi, mình à, sao mình đi bỏ tôi ở lại lẻ loi một mình vậy, mình ơi !”.
Và mình ơi, sáng mai khi thức giấc, nhìn quanh tôi chỉ thấy một mình tôi !
Thái Anh/ nguoivietonline