Bức
tranh bên đây có tên “Lại điểm 2” của họa sĩ kiêm nhà sư phạm nổi
tiếng người Nga Fyodor Pavlovich Reshiotnikov, vẽ năm 1952, hiện được
trưng bày tại Bảo tàng mỹ thuật quốc gia Nga, bức tranh còn được đưa vào
sách giáo khoa hiện nay của nước này.
Một đứa bé bị điểm 2 (điểm kém
nhất) về nhà như bị đưa ra phán xét : Chị của nó, một Đội viên thiếu
niên tiền phong quàng khăn đỏ nhìn nó như rủa sả. Mẹ nó ngồi buồn rầu
thất vọng về con. Em nó nép vào mẹ vô tư cười nhìn nó như một kẻ xa lạ.
Nó thì đau buồn tuyệt vọng. Chỉ có con chó là chồm lên ngực nó vui mừng.
Bức
tranh là lời cảnh báo : Điểm số ở trường chưa nói được đứa trẻ là giỏi
hay kém, nhưng thái độ của gia đình đối với điểm số đó có thể đưa em vào
hoang tưởng hay đẩy em xuống tuyệt vọng. Và ta hiểu vì sao trẻ con gắn
bó với những con chó hơn là người lớn chúng ta gắn bó.
Ở một phương trời khác, hơn 1000 năm trước, thi hào Bạch Cư Dị viết một bài thơ tương tự, nhưng ở tầm “người lớn” :
LẠC ĐỆ
Lạc đệ viễn qui lai,
Thê tử sắc bất hỷ,
Hoàng khuyển độc hữu tình,
Đương môn ngọa dao vỹ
(Bạch Cư Dị)
Lạc đệ viễn qui lai,
Thê tử sắc bất hỷ,
Hoàng khuyển độc hữu tình,
Đương môn ngọa dao vỹ
(Bạch Cư Dị)
THI HỎNG
Thi hỏng về đến nơi,
Vợ con mặt không vui,
Chó vàng riêng có tình,
Giữa cửa nằm vẫy đuôi
(Bản dịch của Ngô Tất Tố)
Thi hỏng về đến nơi,
Vợ con mặt không vui,
Chó vàng riêng có tình,
Giữa cửa nằm vẫy đuôi
(Bản dịch của Ngô Tất Tố)
Thật
là thú vị khi thấy hai con người vĩ đại ở vào hai thời đại cách xa nhau
cùng mượn con chó để nói về một triết lý giáo dục làm người. Thứ triết
lý không thể nói hết bằng lời nên hai ông phải nói bằng một bức tranh và
một bài thơ. Bình luận thêm có lẽ sẽ thừa.
HOÀNG HẢI VÂN(bài do bạn Mậu Trần giới thiệu)