Người thế gian cho bệnh
tật là khổ, nhưng người đức hạnh đời trước nói:
"Bệnh là thuốc hay của chúng sanh". Thuốc vốn là chữa bệnh, sao lại coi bệnh là
thuốc? Đây bởi vì tấm thân chúng ta
là hữu hình, không thể không có bệnh. Con
người có sanh, lão, bệnh, tử; đó là quy luật tự nhiên.
Thế nhưng, khi không có bệnh, lúc nào cũng trầm mê trong vui chơi hoan lạc, trong phóng dật mà sống qua ngày, có ai lại có thể cảnh
giác được? Chỉ khi bệnh khổ bức bách, mới
biết được tấm thân do Tứ Đại giả tạo hợp thành này nguyên lai chẳng thật; nhân mệnh nguyên lai ngắn ngủi, vô thường
như vậy. Lúc này, chỉ cần sanh khởi một
niệm, thật tâm tỉnh ngộ, liền có thể lấy đó làm một sự trợ duyên cho con đường
tu hành. Ta từ khi xuất gia tới nay, đã ba lần bệnh nặng
suýt chết. Song mỗi lần bệnh, trong tâm liền càng tỉnh ngộ; do tỉnh ngộ mà tự
mình tín tâm càng tăng tiến tu học Phật Pháp.
Chính là bởi vì bản thân thể hội, do đó thâm tín câu: "Bệnh là thuốc
hay". Quả thật là lời chí lý!
(bài do bạn Mậu Trần giới thiệu)