Đã
nhiều năm ông Jerry không được gặp lại con trai mình. Ông và vợ sống
trong ngôi nhà ở một ngôi làng nhỏ cách xa thị trấn. Con trai ông
lên thành phố công tác và không thể trở lại thăm ông vì áp lực công
việc rất lớn. Những lá thư ông nhận được từ con trai cứ thưa dần.
Rồi nhiều năm trôi qua… ông đã không nhận được tin từ con trai của
mình nữa. Ông quyết định lên thành phố tìm con, bắt đầu từ địa chỉ
được ghi trên những lá thư mà con ông đã từng gửi.
Sau
chặng đường dài, ông đứng trước cánh cửa mầu xanh nơi con trai ông
có thể ở trong đó. Một cảm giác hồi hộp rất khó tả, trái tim ông trào
dâng một cảm xúc rất đặc biệt, cảm xúc của người cha đã lâu không
được nhìn thấy con trai mình… Ông rụt rè gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ như
thể ông không muốn làm nó đau, im lặng hồi lâu… ông lại gõ thêm một
lần nữa. Ông lắng nghe tiếng bước chân rất nhẹ, rồi cánh cửa khẽ mở.
Không phải Thomas con trai ông, ông hỏi người thanh niên trẻ: “Có phải đây là nơi Thomas đang sống?”. Người lạ mặt trả lời: “Không, anh ấy đã chuyển đến một nơi khác rồi”. Lúc ấy Jerry giường như tuyệt vọng, biết tìm con trai ở đâu trong thành phố rộng lớn này.
Khi
ông đang lặng lẽ bước đi trên phố thì một người hàng xóm gần đó hỏi
ông đang tìm Thomas phải không? Ông buồn bã gật đầu. Người hàng xóm
đã đưa cho ông địa chỉ văn phòng nơi Thomas đang làm việc và bảo ông
đến đó. Ông rất cảm động cám ơn người hàng xóm và tiếp tục cuộc hành
trình của mình.
Khi bước vào toà nhà lớn lịch sự và trang nhã, nó lớn và đẹp đến nỗi ông không dám thở mạnh, ông rụt rè hỏi lễ tân “Làm ơn có thể nói cho tôi Thomas làm ở phòng nào không?”. Lễ tân hỏi ông về mối quan hệ giữa hai người, ông nói: “Tôi là cha của cậu ấy”.
Thomas được thông báo và anh muốn lễ tân lập tức dẫn ngay cha mình
lên phòng làm việc riêng của mình. Khi nhìn thấy con nước mắt của Jerry
không ngừng tuôn rơi, đã bao năm rồi ông không được nhìn thấy cậu. Họ
xúc động ôm chặt nhau, Thomas đã rất vui khi được gặp lại cha trong
một hoàn cảnh đặc biệt như thế này. Sau một hồi nói chuyện, ông yêu
cầu con trai liệu có thể về quê hương thăm mẹ, bà rất nhớ cậu ấy.
Cậu
con trai không chút do dự vẫn cứ bận rộn với những dự án bất tận.
Một ngày cậu cảm thấy không yên lòng, cậu bắt đầu ngẫm nghĩ về cuộc
gặp gỡ chóng vánh với cha sau rất nhiều năm không gặp. Cậu không trả
lời được câu hỏi vì sao cha lại một mình lặn lội lên thành phố tìm
mình sau bao năm xa cách như vậy? Cậu cảm thấy xấu hổ về cách hành
sử của mình. Thomas đã không cảm nhận được tình yêu thương mà cha đã
dành cho anh. Thomas cảm thấy hối hận, cậu thu xếp công việc để trở
về ngôi làng xưa cũ xa xôi, nơi cậu sinh ra và được nuôi dưỡng lớn
khôn.
Khi
trở về ngôi nhà kỷ niệm, nhiều ký ức như một cuộn phim đầy cảm xúc
dâng trào. Nhưng… trong ngôi nhà ấy có một sự thay đổi, anh không
còn thấy bóng dáng thân thương của cha mẹ anh sống ở đấy nữa. Anh
vội vã sang nhà người hàng xóm hỏi thăm xem đã có chuyện gì xảy ra?
Bố mẹ anh đã đi đâu? Người hàng xóm nhìn anh với ánh mắt thương cảm,
đưa cho anh địa chỉ nơi bố mẹ anh sống.
Nơi
địa chỉ ghi mà Thomas tìm được là một nghĩa trang. Những giọt nước
mắt muộn màng lã chã rơi. Rồi anh chợt nghe thấy tiếng gọi quen
thuộc. Là tiếng của cha anh!, ông từ xa đang vẫy tay để anh có thể
nhận ra, mừng rỡ anh cấp tốc lao đến ôm chầm lấy ông như thể ông sẽ
lập tức lại biến đi đâu mất.
Jerry hỏi: “Con
khoẻ không? Thật bất ngờ khi thấy con ở đây? Cha không nghĩ con có
thể trở về sớm như vậy, cha xin lỗi vì đã đón con ở nơi như thế
này”. Thomas cảm thấy xấu hổ cúi gục xuống không nói lên lời. Cha anh lo lắng hỏi: “Có vấn đề gì tồi tệ xảy đến với con phải không? Công việc của con có gì không tốt à?”. Thomas nói: “Không thưa cha, chỉ là con không nghĩ sẽ gặp lại cha trong tình huống cha phải sinh sống ở nơi nghĩa trang như thế này”.
Jerry mỉm cười nói: “Từ
khi con chuyển vào thành phố để học Đại học, cha đã phải vay nợ để
có thể trang trải học phí và các nhu cầu khác của con. Cha tiếp tục
đi vay khi con muốn mua một chiếc xe mới. Cha đã cố gắng rất nhiều
nhưng cũng không trả nổi những khoản nợ ấy, khi mà nhiều vụ mùa thất
bát. Cha cần sự giúp đỡ, nên cha đã phải lên thành phố để gặp con.
Nhưng cha thấy con cũng thực sự rất vất vả, áp lực và luôn căng
thẳng. Cha không muốn trở thành gánh nặng cho con, không muốn con vì
việc này mà lo lắng nên cha đã im lặng. Cha quyết định bán căn nhà để
có thể trang trải cho các khoản nợ, và đó là lý do vì sao cha đã ra
sống ở đây.”
Thomas thì thầm: “Cha có thể nói với con, con đâu phải người ngoài”. Jerry quay lại trầm ngâm nói: “Cha
đã thấy con rất vất vả và áp lực lớn từ công việc, con cũng đã cố
gắng. Điều đó khiến cha quyết định giữ im lặng, bởi vì tất cả những gì
chúng ta muốn chính là hạnh phúc của con”.
Thomas
bắt đầu khóc và ôm chặt lấy cha mình, anh cảm nhận được hơi thở của
cha, nhịp đập từ trái tim của cha chứa đầy yêu thương ấm áp mà anh đã
lãng quên. Anh cảm nhận được lòng bao dung và sự hy sinh to lớn cha
đã dành trọn vẹn cả cho anh. Anh thấy mình trở nên nhỏ bé và ích kỷ.
Thomas đã nói lời xin lỗi với cha trong tiếng nấc nghẹn ngào và xin
ông tha thứ. Jerry mỉm cười: “Con không cần phải làm thế. Cha bằng
lòng với những gì mình đang có bây giờ. Điều có thể làm cha hạnh
phúc nhất chính là con có thể bỏ chút thời gian về thăm chúng ta. Cha
yêu con rất nhiều, ở tuổi già yếu này cha không thể thường xuyên đến
thăm con được”.
Có
nhiều sự hy sinh trên thế gian, nhưng có một sự hy sinh rất đặc
biệt. Một cách tự nhiên như hơi thở, bởi có lẽ nó đương nhiên là như thế
nên đôi khi chúng ta lơ đễnh lãng quên. Đó là tình yêu thương, sự
hy sinh vô điều kiện mà cha mẹ luôn dành cho chúng ta. Để chúng ta
được hạnh phúc và vui vẻ họ đã phải chịu đựng, hy sinh rất nhiều.
Chúng
ta có thể lấy đi mọi thứ từ cha mẹ mà họ chẳng mấy khi phàn nàn hay
tính toán. Những bước đi thành công đầu tiên trong sự nghiệp đời người
có sự đóng góp thầm lặng của mẹ cha, nhưng đôi khi chúng ta không nhận
ra sự có mặt của họ. Khi chúng ta tìm thấy con đường thành công của
tương lai cũng không nên bỏ quên cha mẹ lại phía sau, bởi vì họ
chính là lý do thực sự khiến bạn thành công. Đừng để lại điều gì hối
tiếc, thời gian không thể quay lại khi đã quá muộn màng.
Đừng để lại điều gì hối tiếc, thời gian là một vị Thần nghiêm khắc không cho ai cơ hội sửa sai, bởi vì nó không thể quay lại khi đã quá muộn màng.
Theo Moralstories (bài do bạn Mậu Trần giới thiệu)
__._,_.___