DẠO: Lòng không muốn
sống xa nhà
Nhưng trời bắt tội tuổi già biết sao!
(Kính mến gửi về Chú, ngậm-ngùi đánh dấu ngày mà Chú,
vừa tới tuổi 90, phải vào nhà dưỡng-lão, mặc dù con gái Chú rất
thiết-tha muốn được đưa Chú về nhà.)
Đêm
bệnh-viện, sầu tơi trên tóc trắng,
Người
già nằm, bóng hạc lắng chiều sương,
Mắt
ngu ngơ như nắng lỡ độ đường,
Nhìn
con gái dựa bên giường gà gật.
Đầu ngật ngầy váng
vất,
Thương con mình
tất bật ngược xuôi,
Mấy ngày qua luôn
túc-trực không rời,
Đến tối mịt mới về
nơi tổ ấm.
Bàn
tay già chầm chậm,
Thờ
thẩn nắm tay con.
Từ
rãnh mắt xoáy mòn,
Giọt thương cảm lăn tròn theo vết cũ.
xxxx
Khuya rồi
đó, sao con chưa về ngủ,
Chuyện tuổi
già, con ủ-rũ làm chi.
Chín mươi
rồi, Bố chưa bị cất đi,
Mình may
mắn, có gì mà áo-não.
Hãy
để Bố vào ở nhà dưỡng lão,
Như
mọi người vừa khuyên bảo sáng nay,
Vì
một mai khi rời khỏi nơi đây,
Khó khăn sẽ theo tháng ngày dai dẳng.
Bố không
muốn mình trở thành gánh nặng,
Để cho con
phải lo lắng miệt mài
Đời con còn
nhiều trách-nhiệm trên vai,
Đâu có thể
chực-chầu hoài sớm tối.
Thân
gầy còm yếu đuối,
Sao
kham nổi đường xa.
Thêm
việc sở, việc nhà,
Chuyện con cái, dễ gì mà vất bỏ.
Người già
thường cau-có
Nằm liệt
giường, càng khó tính gấp trăm.
Dù cho con
chẳng quản ngại nhọc nhằn,
Nhưng chịu
đựng tháng năm dài sao thấu.
Bố
vẫn muốn sống đời bên con cháu,
Dẫu
cơ-hàn, mà rau cháo có nhau.
Bao năm qua mất Mẹ , bấy năm sầu,
Bố
gượng sống với niềm đau-lẻ-bạn.
Buồn nhớ lại
ngày vượt biên hoạn-nạn,
Bỏ quê nhà,
chấp-nhận vạn gian-truân,
Chết trong
tay đã nắm chặt chín phần.
Mạng sống
chỉ ngàn cân treo sợi nhỏ.
Con
thuyền khốn khổ,
Sóng
gió tả-tơi,
Phút
chót đã kề nơi,
Lối
định-mệnh, ai người sống sót.
Tưởng chỉ được
nhìn Mẹ, con lần chót,
Nhưng Trời
thương cho trót-lọt qua đây,
Trong khi bao
người biển cả vùi thây,
Giờ sao nữa, chẳng
mảy-may tiếc rẻ.
Bố
chỉ hận mình không còn sức khỏe,
Đở
đần con việc lẻ-tẻ hôm mai,
Để
chiều về, con bớt phải loay-hoay,
Được
yên nghỉ sau ngày dài kiệt sức.
Khi bị đẩy vào
trong phòng hồi-lực,
Bố biết mình gần
tới lúc xuôi tay.
Dù thoát nạn hôm
nay,
Đời cũng phải rẽ
ngay vào lối ngoặc.
Bố
tự biết như ngọn đèn sắp tắt,
Nên cố tình bẳn gắt mấy ngày qua.
Nếu
chẳng may phải theo gót ông bà,
Con cũng đở xót xa giờ đưa tiễn.
Mai kia rời
bệnh-viện,
Con đừng bịn-rịn
xót xa,
Hãy nghe lời y-tá
dặn ngày qua,
Mà đưa Bố
thẳng ra nhà dưỡng lão.
Cuộc
sống mới dù là mưa hay bão,
Bố
không buồn,tự bảo vẫn còn may,
Vì
biết rằng, chỉ quanh-quẩn đâu đây,
Con cháu Bố đang vui vầy hạnh-phúc.
Rồi sẽ có
những buổi chiều hun-hút,
Bố nặn dần từng
phút ngóng người thân.
Nhưng rủi con
chẳng tới được một lần,
Bố cũng hiểu, đừng
bận tâm ray-rứt.
Bố không ngại chặng cuối đời khổ cực,
Nhìn
thấy con hạnh-phúc, Bố vui lòng.
Tuổi
đã nhiều, phận Bố thế là xong,
Con phải sống cho chồng, cho con cái.
Hứa với Bố,
con sẽ không buồn mãi,
Nếu mai này, khi
Bố phải ra đi,
Mà con không kịp
đến lúc phân-kỳ,
Nói cùng Bố lời
chia-ly vĩnh-viễn.
xxxx
Đêm
trơn giấc, người con rời bệnh-viện,
Đôi
mắt già quyến-luyến vọng đưa chân.
Trong
ký-ức phai dần,
Khuôn mặt những người thân vùng hiển-hiện.
Lòng
chợt thoáng bùi-ngùi khi nghĩ đến
Phút
lên đường, theo ước-nguyện ba-sinh,
Chân
bơ-vơ trong tăm tối một mình,
Mò
mẫm lối hành-trình về thiên-cổ
(bài thơ do bạn Mậu Trần giới thiệu)
|