Cuộc sống này, sẽ không ai để tâm tới sự uất ức của bạn, không ai để ý đến nỗi thất vọng của bạn. Vậy nên, khi đối diện với thực tế, phải học cách chấp nhận rằng, mọi thứ không phải sẽ đều như ý muốn…
Nếu như bạn không thể thay đổi được sự thật, vậy thì hãy học cách chấp nhận nó. Khi ai đó thất tín với bạn, bạn buông lời chỉ trích thì liệu có thể thay đổi được gì hay không? Đương nhiên không thể! Vậy thì hãy tiếp nhận nó, coi đó như một bài học.
Khi có người lừa gạt bạn, bạn vạch trần họ thì liệu có thể thay đổi được sự thật rằng họ đã lừa bạn hay không? Không thể! Vậy thì hãy chấp nhận nó, chấp nhận thực tế rằng, vì bạn có giá trị, nên người khác mới bỏ công lừa gạt.
Khi ai đó nói xấu bạn, bạn tranh luận với họ liệu có thể rửa sạch ác ý của họ dành cho bạn hay không? Không thể! Vậy hãy chấp nhận nó. Cuộc sống không thể vừa mắt tất cả mọi người cho được, người nói lời ác, thì tai họ sẽ nghe thấy đầu tiên.
Khi người thân yêu của bạn đã rời xa mãi mãi, bạn than trời trách đất liệu có thể mang họ quay trở lại hay không? Tất nhiên là không thể! Vậy hãy chấp nhận hiện thực tàn khốc đó, cuộc sống là như vậy, có đoàn tụ thì có ly tán, có hợp ắt có tan.
Ở đời, không có sự tình nào là thực sự khó khăn, chỉ có cái tâm này đang gây cản trở. Thống khổ, trắc trở, lừa gạt, hãm hại, yêu và hận… chẳng qua chỉ là một quá trình. Nắm bắt được hiện tại hay nắm bắt tương lai rốt cuộc cũng là một quá trình như thế.
Điều bạn mong chờ có phải là ngày mai tươi sáng không? Nhưng ngày mai thực sự sẽ tốt đẹp hơn sao? Ngày mai bạn sẽ thực hiện được ước mơ của mình sao? Chỉ có yên lặng, kiên nhẫn chờ đợi, ngày mai nhất định sẽ càng thêm tươi đẹp.
Tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, thực ra mỗi một lần đau khổ, chính là một lần trưởng thành. Sống một ngày, chính là có phúc một ngày, cần phải trân quý.
Đôi khi ta khóc vì không có giày để đi, nhưng nghĩ lại, còn có rất nhiều người không có đôi chân để đứng. Vậy nên, thà rằng chính mình tha thứ cho người khác, cũng đừng chờ người khác đến tha thứ cho mình.
Người khác có thể hãm hại chúng ta, đánh chúng ta, phỉ báng ta. Thế nhưng chúng ta không thể vì vậy mà căm hận họ. Tại sao?
Chúng ta nhất định phải bảo trì được sự thiện lương và nội tâm thanh tịnh, bởi vì lương thiện là bản tính nguyên sơ của mỗi con người, “nhân chi sơ, tính bổn thiện”. Làm người thì không thể chọn con đường trở thành kẻ ác, người ác tất sẽ có báo ứng.
Trong chuyện tình cảm, bạn nhất định phải nhớ lấy, cần nhẫn nại và bao dung đối với khuyết điểm của đối phương. Trên thế giới không có cuộc hôn nhân nào hạnh phúc trọn vẹn, hạnh phúc chỉ đến từ sự tha thứ và tôn trọng lẫn nhau.
Cuộc sống thoải mái, không phải là ta có được càng nhiều, mà là ta ít so đo tính toán; không phải tiền tài có rất nhiều, mà là nhu cầu càng ít. Sống trong tiếng vỗ tay của người khác, là chịu không ít những thử thách của người đời.
Kỳ thực, không phải vì bạn khiến tôi phiền não, mà là tôi đã đem lời nói và hành động của bạn gây phiền não chính mình.
Cảm tạ trời xanh vì những thứ ta có, cũng cảm tạ trời xanh vì những thứ ta không có. Mọi thứ trên đời, đến là ngẫu nhiên, đi là tất nhiên, cho nên bạn phải “tùy duyên bất biến, bất biến tùy duyên”. Người khác vĩnh viễn đúng, ta vĩnh viễn sai, vậy thì làm sao có thể còn phiền não.
Nhất mực chờ mong người khác hiểu mình, chi bằng tự mình hiểu lấy mình. Đối với thực tế bất biến, ngoài việc chấp nhận số phận ra, thì không có phương pháp xử lý nào tốt hơn thế.
Con người sở dĩ thống khổ chính là ở chỗ theo đuổi những thứ phù phiếm, xa vời. Buông được nhiều bao nhiêu, chính là sẽ bớt đi thống khổ bấy nhiêu. Đừng nói rằng người khác khiến bạn đau khổ, hãy nói rằng bản thân mình tu dưỡng chưa tới nơi. Vận mệnh đã được đặt vào tay bạn rồi, thành hay bại phụ thuộc vào chính bạn mà thôi.
Tuệ Tâm biên dịch/nguoiphuonggnam