Cuộc đời giống như một dòng sông, như từng đợt sóng xô, sóng sau xô sóng trước không ngừng nghỉ. Con người luôn phải đối diện với những khó khăn. Nếu quá coi trọng danh lợi được mất thì cuộc sống sẽ có quá nhiều nối tiếc, đau khổ. Chuyện đời có 8, 9 phần không được như ý chi bằng hãy đối diện với khổ nạn một cách lạc quan. Buông xuống những tiêu cực và cố chấp trong tâm. Nếu làm được vậy thì những mệt mỏi trong đời sẽ rời xa, hạnh phúc sẽ dễ dàng tìm tới.
Buông tâm oán hận
Bầu trời có lúc xanh, cũng có lúc u ám. Cuộc đời có thuận cảnh thì cũng có nghịch cảnh. Gặp mâu thuẫn mà trong tâm phiền não thì áp lực sẽ tăng gấp đôi. Gặp mâu thuẫn mà trong tâm vẫn an định thì tự nhiên áp lực sẽ giảm xuống một nửa. “Cảnh tùy tâm sinh” người oán hận thì thế giới xung quanh cũng tiêu điều buồn theo.
Ở trong nghịch cảnh mà oán hận thì cuộc sống sẽ tối tăm hơn, và khiến người ta rơi vào vũng lầy. Oán hận và phiền não có thể ví như bóng ma đang gặm nhấm tâm tinh và cuộc sống, khiến người ta ngày càng bi quan hơn.
Lòng dạ lớn một phân, oán hận bớt một phần. Làm người thì tốt nhất có thể bao dung người khác, tha thứ được những lỗi lầm người khác. Những thương tổn đến từ bên ngoài giống như những tảng đá ngầm bên bờ biển. Bất quá chỉ làm cho những con sóng thêm trắng xóa sinh đẹp mà thôi. Hãy nhớ biển rộng không than thở mà dung nạp hết thảy.
Muốn không oán hận thì tốt nhất là học cách “quên đi”. Bởi vì khi không thể quên con người ta rơi vào buồn bực, chán nản và oán hận. Nếu nói rằng “ có thể tha thứ nhưng không thể quên” thì đó chưa hẳn gọi là tha thứ. Người ấy kỳ thực vẫn không thể chân chính buông tâm oán hận, vẫn mang mệt mới trong lòng.
Một tác gia người Mỹ nói rằng: “Tha thứ là chìa khóa mở tung cánh cửa của oán trách chiếc còng tay của hận thù. Nó là thứ sức mạnh có thể phá vỡ xiềng xích của cay đắng và gông cùm của lòng ích kỷ”.
Buông bỏ tâm lười biếng
Trong thời đại ngày nay, người giàu có thỏa sức mua sắm, coi an nhàn là chuyện hưởng thụ đương nhiên. Còn người nghèo khổ thì cũng ngưỡng vọng tiền quyền, trong tâm khó tránh khỏi bi phẫn. Ai ai cũng truy cầu an nhàn thoải mái, nhường như không ai là không thích an nhàn vui vẻ. tuy nhiên an nhàn rất gần với lười biếng.
Nhàn hạ phải chăng là phúc phận? Nhàn hạ đích thực là phúc phận, nhưng chỉ cần ở trong nhàn hạ mà sinh tâm lười biếng thôi thì chưa hẳn đã là điều phúc, không chừng lại là họa. Bởi vì quá nhàn hạ là cách nhanh nhất để hủy hoại một con người. Những kẻ phàm phu trong thiên hạ xưa nay đều vì một chữ lười mà bại vong. Đa phần con người sống một đời không có gì nổi trội chỉ vì là lười nhác.
Có câu: “Lười biếng là thứ rất kỳ lạ, nó khiến bạn cho rằng đó là an nhàn, là nghỉ ngơi, là phúc phận. Nhưng trên thực tế, nó chỉ làm bạn cảm thấy nhạt nhẽo, uể oải và tiêu trầm mà thôi”
Người đã sinh ra tâm lười biếng thì sẽ muốn trì hoãn công việc xung quanh. Công việc trì hoãn thì thường rất khó có kết quả tốt đẹp. Người lười biếng rồi sẽ có tâm ỷ nại và muốn an phận ở trạng thái hiện tại, không có ý chí tiến thủ làm, việc qua quýt, được chăng hay chớ, làm cho xong chuyện. Dần dần người lười biếng còn tùy tiện cam chịu, bỏ bê công việc, không kể gì đến kết quả. Cuối cùng họ sẽ ở trong trường kỳ thất bại và bị mài mòn mất lòng tự trọng và tự tin. Ý chí của họ cuối cùng chỉ như lá khô trước gió mạnh, hễ gió thổi là rụng khỏi cành.
Tâm lười biếng xuất phát từ sự tự mãn, truy cầu an nhàn, thiếu khiêm nhường và nhẫn nại. Người muốn đạt được thành tựu, muốn làm được việc lớn thì nhất thiết phải tránh xa sự lười biếng và rèn luyện một tâm nhẫn nại. Cổ ngữ có câu: “Thiên Đạo thù cần” Ý nói đạo trời thưởng cho người cần cù, chăm chỉ.
Buông bỏ tâm tật đố
Tâm tật đó ghen ghét thực sự là hại người hại mình. Người có tâm này khi sống cùng người khác, khi thấy người khác hơn mình thì thấy canh cánh trong lòng, tâm lý mất đi sự cân bằng. Một số người đố kỵ tới mức luôn tìm cách để gây trở ngại, làm tổn hại cho người khác. Thậm chí có người bởi vì thế mà sinh ra ác niệm, ác sự, mưu toan hại người khác. Khi tật đố không chịu được thì người đó sẽ gây hậu quả vô cùng nghiêm trọng, hại người đồng thời cũng định sẵn kết cục bi thảm cho mình.
Kỳ thực mỗi người đều có con đường của riêng mình, không cần phải ghen ghét đố kỵ, cũng không cần phải “ ao ước thèm muốn” được như họ. Thế giới thì bao la mà con người quá đỗi nhỏ bé. Tại sao phải tự nhốt mình vào trong cái lồng nhơ bẩn và thuốc độc chứ? Cố gắng làm tốt bổn phận của mình thì những gì nên có sẽ được có.
Có câu: “ Mệnh lý hữu chung tu hữu, mệnh lý vô mạc cưỡng cầu” tức là trong mệnh có thì cuối cùng sẽ có, trong mệnh không có thì chớ cưỡng cầu. Khi thấy người khác được gì một điều gì đó mà bản thân không có thì chớ tức giận. Một người cần tu dưỡng đạo đức hành thiện, tích đức tất sẽ có thiện báo. Vì được mất của bản thân mà sinh tâm bất bình, làm việc ác, như vậy có đáng không?
Cổ nhân khuyên bảo con người khi đối nhân xử thế phải có tấm lòng khoan dung “ Vui với niềm vui của người khác, buồn với nỗi buồn của người khác” xem được mất của người như được mất của mình. Đó mới là điều con người nên làm.
Buông bỏ những giày vò trong quá khứ
Quá khứ là chuyện đã qua rồi, không thể thay đổi, chỉ có thể tiếp nhận. Con thuyền của sinh mệnh cũng chẳng thể chở quá nhiều chấp trước, chẳng thể chống đỡ quá nhiều ràng buộc. Những thống khổ nơi quá khứ cộng thêm ưu phiền hiện tại. Đối với bất kỳ ai mà nói cùng là giày vò tâm hồn.
Hãy trân quý khi còn, khi mất đi hãy học cách cảm ơn. Những gì qua đi hãy học cách buông tay, những gì bỏ lỡ hãy học cách giải thoát. Buông bỏ những gì từng xảy ra, cáo biệt với quá khứ, không để ký ức thành sợi dây buộc chân. Đó mới là giải thoát chân chính.
Bên cạnh những buồn đau, con người cũng thường có nhiều dục vọng tham niệm. Những tâm mê đắm của cải tiền tài, ham mê sắc dục, truy cầu danh vong. Điều ấy đều trở thành cái rễ cắm rất sâu vào tâm linh người ta.
Con người ta nếu biết nghiêm cẩn tu dưỡng bản thân, dũng cảm đối diện với những ảo ảnh và sự vô thường của cuộc sống, thì sẽ buông bỏ được rất nhiều ác tâm, ác niệm. Tâm cũng sẽ trở nên thuần tịnh và trong sáng.
Đường Vân/vandieuhay