Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2022

Hạnh phúc của một đời người


Cuộc đời mỗi người là một bức tranh sơn dầu. Hãy tự vẽ cho mình một bức tranh, trong đó chứa thật nhiều ngày tươi đẹp với màu sắc lung linh.

Từ hôm dọn về nhà mới đến nay cũng đã hơn 5 năm. Mình nhận thấy cuộc sống hằng ngày có khuynh hướng nhẹ nhàng hơn, dễ thở hơn. Không biết do vượng khí của căn nhà mới, hay do đời mình đã chuyển sang phần hậu vận?. Người ta bảo đời người có ba giai đoạn: Tiền Vận, Trung vận và Hậu vận.

Trong những năm tháng vừa đi qua, mình chứng kiến không  ít người lúc trẻ hay trung niên, rất thành công. Tiền tài, danh vọng đều có đủ. Vậy mà lúc về già lại gặp cảnh oái oăm, ly tán, tiền của đội nón ra đi. Bên cạnh đó, mình cũng thấy có những người thời trẻ gặp nhiều khó khăn vất vả, nhưng về già lại an nhàn, hạnh phúc.

Lắm khi mình phải tự hỏi: Có thật đời người chia làm 3 giai đoạn? Và hạnh phúc là gì mà ai cũng mưu cầu, mong muốn, mãi miết đi tìm?. 


Thật khó mà gom lại hết trong một vài từ ngắn gọn cho hai chữ hạnh phúc muôn màu, muôn vẻ này. Cùng một vấn đề, nhưng có khi hạnh phúc với người này lại là đớn đau với người khác. Như đám mây trên bầu trời, lúc mưa lúc nắng, lúc sấm chớp, gào thét thịnh nộ. Và con người, lúc mong mưa, ...lúc thích nắng, khi thì sợ hãi những cơn giông. Ai giàu hèn gì rồi cũng phải đi qua hết những cung bật cảm xúc, được cho là rất bình thường này. Nếu có khác thì ch khác ở thái độ đón nhận. Chính thái độ đón nhận này đã dẫn bạn tới cánh cửa hạnh phúc, hay rơi xuống vũng lầy đau khổ.


Mình thật sự là người thực tế, vẫn thường tin vào chính mình hơn là dựa vào số phận hay mong mỏi phép lạ. Có những hôm mưa bão, nhìn chiếc lá chao lượn giữa cơn giông, bất chợt suy tư cho thân phận. Nhìn lại một thời trẻ vất vả đã qua. Những tháng ngày bôn ba , bươchải. Bên cạnh sự thành công, cũng có không ít những sai lầm làm mình ân hận, hay lắm khi tự trách khi nghĩ lại..

Cuộc đời vốn là chiếc vé xe một chiều. Cái gì đã qua không mong gặp lại. Có những kỷ niệm ăn sâu vào ký ức, như vẻ đẹp một chiều thu. Nhưng thu năm sau không thể nào là thu năm trước, và những gì đã qua dù thanh công hay thất bại, dù hạnh phúc hay khổ đau cũng chỉ sẽ là chất xúc tác, để hoàn thiện mình ở hiện tại.


Tuần rồi hai đứa con gởi ba mẹ một text message: 

Dad
".. Me and Tram want to book a tour of Japan for you and Mom for your 60th birthdays. There are 2 good options, 7 days and 14 days. Can you let me know which one you prefer and when this year and i can research more ...

Ông chồng mình đọc xong, cười khà khà... Hai đứa này tưởng tour đi Nhật rẻ chắc?. 

Thế là không muốn tốn tiền con, ông trả lời:
" Hello Phong & Tram
Just a through of you that made us feel happy. Mom and i really appreciate your thought about us and so proud of you. Japan trip is not a cheap tour, we will make it some day but now... we like go to Bali with...... 

Hai hôm sau con gái gọi" " Ba khi con nghe anh Hai rủ, đâu biết .. con ừ liền. Giờ coi lại thấy mắc lắm đó Ba. Anh hai nói "OK! He  will pay the most ..." hahaha !"
Vậy mà rồi hai vợ chồng cười vui với những lời thật tình, gần gủi của con gái: "Ba biết quá mà". 

Hình như khi lớn tuổi con người trở nên vị tha hơn, dễ tính hơn. Tại sao vậy? Ai mà biết!

Riêng mình, Ở tuổi 60. Cái cảm giác gần đất xa trời luôn ẩn hiện. Thấy cuộc sống mỗi ngày dần rút ngắn hơn, làm mình có chút lo lắng. Lo lắng không vì sợ chết mà vì phải sắp xếp cho phần cuối đời mình. Ngày dự đám tang Anh chồng về, hai vợ chồng mình cũng xúc tiến lo chuyện hậu sự cho chính mình. Mua sẳn trọn gói chôn cất, hoạch định tiền hưu trí. Quan trọng nhất ở phần sắp xếp tư tưởng, chấp nhận qui trình sinh lảo bệnh tử.. sau đó là phần của số mệnh.. đợi ngày ra đi. 

Trời ơi! nói chuyện chết chóc mà nhẹ như ăn kẹo vậy ha? Bạn ơi, thật không dễ đâu nhưng phải vượt qua thôi. Không vượt qua được thì đấy là nguồn cơn của thống khổ. Đã nói là con đường một chiều mà, sớm muộn gì cũng đi tới cuối đường. Chẳng thể mang theo được gì. Nếu không buông bỏ, cứ khư khư chiếm hữu, như vậy há chẳng phải tự mình làm khổ mình ư. Thôi thì chuẩn bị hành trang sẳn sàng,  buông xả hết để tự do, tự tại trong những ngày còn lại. 



Bây giờ niềm vui mình đơn giản lắm, Mỗi sáng được Ông chồng pha cho ly cà phê, ra vườn lòng vòng ngắm cây cỏ, sau đó vào nhà làm việc. Cuối tuần vui con cháu, gặp gở bạn bè. Nhan sắc thì khỏi lo rồi, chấp nhận tàn phai thôi. Mình thấy câu: hạnh phúc không phải là hai vợ chồng nhìn nhau, mà là cùng nhìn về một hướng, nắm tay nhau cùng trưởng thành và già đi thật đúng. Nhìn lại, vợ chồng mình đã có những tháng ngày nắm tay nhau vượt khốn khó, thấu hiểu, trưởng thành, nhìn về hạnh phúc con cháu, và cùng già đi.

Nhưng.. cuộc đời chưa tới hơi thở cuối thì không dám nói trước đâu. Mà với mình cũng "đơn giản" thôi. Mình nói với ông xã rằng: 
Nếu tui đi trước thì ông cứ việc lấy bà khác, chuyện nhỏ. Tui không cần ông phải sống với nhang khói và tấm hình già chát của tui trên bàn thờ. Nhưng.... ngày nào còn ở với tui, ông nên toàn tâm toàn ý ... hahaha..

Thấy ông im lặng không nói gì, chỉ thở dài sườn sượt .. thê lương ..! 


Quinhon11