Tháng tư về mưa buồn như giọt lệ
Trăng sao chìm khuất, mây phủ mênh mông
Lòng đau xót nhớ tháng ngày tang chế
Mưa bão ngập tràn nghiêng ngã non sông.
Bao góa phụ lêch nửa đầu khăn trắng
Tay ôm con tay vội đắp mộ chồng
Có người mẹ bước lân ra nghĩa địa
Tìm con trai đã lỡ bước tang bồng!
Quê hương đó không còn nghe tiếng hát
Tiếng khóc sầu vì một cảnh tang thương
Những chiếc thuyền sóng xô đành trôi dạt
Biết về đâu hay chìm đắm… đoạn trường!
Hơn bốn mươi năm vẫn buồn tang chế
Hoài cố hương bằng mắt lệ lưu vong
Biết bao đời đã bao nhiêu thế hệ
Nhìn nước non cứ mãi xót xa lòng!
Quê hương ơi dầu xa bao vạn dặm
Lòng người đi luôn mơ ước tương phùng
Kỷ niệm quê xưa vẫn còn thắm đậm
Mãi thương hoài với tấc dạ thủy chung!
1-4-17
Hàn Thiên Lương( khoahoc.net)