Tâm Sự của Một Bộ Đội Cộng Sản
Tôi đã biết mình lầm đường lạc lối
Từ sau cái ngày "giải
phóng" Miền Nam
Một mùa xuân tang tóc năm bảy lăm
Đi giữa Sài Gòn,
tôi nghe mình thầm khóc.
Tôi khóc Miền Nam tự do vừa
mất
Và khóc cho mình,
chua xót đắng cay
Nửa đời người theo
đảng đến hôm nay
Tưởng cứu nước đã
trở thành tội ác.
Bởi tôi quá tin
nghe theo lời bác
Rằng đảng ta ưu
việt nhất hành tinh
Đường ta đi, chủ
nghĩa Mac Lênin
Là nhân phẩm, là lương tri thờiđại.
Rằng tại Miền Nam, ngụy quyền bách hại
Dìm nhân dân dưới áp bức bạo tàn
Khắp nơi nơi cảnh đói rách cơ hàn
Đang rên siết kêu than cần giải phóng.
Tôi đã xung phong với bầu máu nóng
Đi cứu Miền Nam ruột thịt nghĩa tình
Chẳng quên mang theo ký gạo để dành
Biếu người bà con
trong nầy túng thiếu.
Người dân Miền Nam thật là khó
hiểu
Nhà khang trang bỏ
trống chẳng còn ai
Phố phồn hoa hoang
vắng tự bao giờ
Giải phóng đến sao
người ta chạy trốn
Đến Sài Gòn, tưởng
say men chiến thắng
Nào ngờ đâu sụp đổ
cả niềm tin
Khi điêu ngoa dối
trá hiện nguyên hình
Trước thành phố tự
do và nhân bản.
Tôi tìm đến người
bà con trong xóm
Nhà xinh xinh, đời
sung túc tiện nghi
Kí gạo đem theo
nay đã mốcxì
Tôi vội vã dấu vào
trong hành lý
Anh bà con tôi -
một người công chức
Nét u buồn nhưng
cũng cố làm vui
Đem tặng cho tôi
một cái đồng hồ
Không ngườilái,
Sei-ko, hai cửa sổ.
Một túi xách xinh
xinh dành cho vợ
Con búp bê dành
cho con gái yêu
Rồi anh nói:
"Ngày mai đi cải tạo
Cái đồng hồ tôi
cũng chẳng cần chi
Xin tặng anh, mong
nhận lấy đem về
Một chút tình
ngườibà con Nam
bộ."
Trên đường về, đất
trời như sụp đổ
Tôi thấy mình tội
lỗi với Miền Nam
Tôi thấy mình hổ
thẹn với lương tâm
Tôi đã khóc, cho
mình và đất nước.
Cho những đồng đội
nằm xuống ngoài kia
Cho những bà mẹ
nơi hai chuyến tuyến
Có những người con
đi chẳng chở (trở) về
Khóc vì nghe người
về từ chiến thắng
Nhưng sao lòng
chua sót (xót) mênh mang
Nguồn: cựu bộ đội
giải phóng HuânTrần.
__________________________________________
Bản dịch tiếng Anh
I know I’ve taken the
wrong road
After “liberation” of
the South:
In the mournful spring
of nineteen seventy-five,
While walking in the
midst of Saigon, I heard myself crying
silently.
I cried for the South
who just lost its freedom
and for myself, filled
up with bitterness and gall.
I devoted half of my
life to the Party
in hopes of saving the
country, but instead turned into a criminal
because I so believed
in Uncle1’s words
that our Party is the
most superior on the entire planet,
that we have to take
our road, the road of Marx’s and Lenin’s,
the road of dignity and
the conscience of humankind;
that in the South,
corrupt government is persecuting,
trampling the people
under its cruel oppression;
that everywhere one
sees nothing but poverty and misery and
people are wailing and
screaming for liberation.
I volunteered with all
my warmest heart
to go and liberate our
blood brothers in the South,
not forgetting a kilo
of rice that I took care to save,
to give my relative in
need in the South.
It was so hard to
understand southerners
who willingly abandoned
their beautiful, spacious houses, left empty…
prosperous streets,
completely deserted since …some time now.
Liberation has been
accomplished, why are they running away?
Arriving in Saigon, intoxicated with victory,
I, however, couldn’t
help but be so taken aback that my faith collapsed…all of a sudden
when guilefulness and
falsehood reared their ugly heads
right in front of the
free and humanistic City.
I arrived at my
relative’s house in a nearby ward,
a nice, comfortable
house with all the necessary conveniences.
The kilo of rice I
brought along had become moldy
which I hurriedly hid
away in my luggage.
My cousin relative, a
common civil servant,
sadness on his face,
trying to show merriment nevertheless,
gave me as a gift a
Seiko watch
with no driver and two
windows2,
a cute purse for my
wife
and a doll for my
beloved daughter.
He then said, “Tomorrow
I’ll go to the re-education camp,
This watch, I won’t
need it for any purpose.
This is a gift for you,
please accept it and bring home with you
a little love from your
relative from the South.”
On my way home, I felt
as if the sky was crashing down upon me.
I felt I committed a
sin against the South.
I felt so ashamed of my
conscience.
I had cried for myself and for the
country,
for my fellow warriors
who lied down out there,
for the mothers from
both battle fronts
who had children who never returned
home.
I’m crying because I heard people
coming back from victory,
yet my heart, somehow, isheavily
laden with immense bitterness.
Former soldier from the North: TrầnHuân-Translated by TiểuThạch
------------------------------------------------------------------------------------------
(bài do các bạn Lương Nguyên và Mậu Trần giới thiệu)