Thứ Ba, 24 tháng 6, 2025

Chúng Ta Chỉ Có Thể Cùng Nhau Đi Một Đoạn Đường .

 

Tất cả những gì có mặt trong cuộc đời này, từ con người, mối quan hệ, đến tài sản, danh vọng… đều khởi lên từ nhân duyên. Không có gì tự nhiên mà đến. Cũng không có gì mãi mãi thuộc về ta.

Việc ta gặp một người, yêu quý hay ghét bỏ họ, tất cả đều là quả của những nhân duyên đã tạo trong nhiều kiếp sống trước.

Có người vừa gặp đã thấy thân thương, như đã từng gắn bó sâu sắc đâu đó trong quá khứ. Có người vừa nhìn đã khó chịu, bực bội, đó không phải vì họ xấu, mà bởi ta và họ từng oán kết sâu dày trong quá khứ.

Mỗi đứa con, mỗi người bạn đời, mỗi người thân… chỉ là người lữ khách có duyên ghé qua đời ta. Họ đến, rồi họ đi. Họ đến khi duyên khởi. Và sẽ rời đi khi duyên tan.

 Chúng ta thường khổ vì lầm tưởng rằng: “Cái gì đến với mình thì là của mình.”

 Thật ra không phải vậy.

Người con ngoan ngoãn, tài giỏi, đột nhiên rời cõi đời sớm… không phải là oan nghiệt, mà có thể là họ chỉ ghé ngang cõi người một đoạn, để trả một chút duyên, rồi tiếp tục hành trình theo phước nghiệp cao hơn.

Như một số tiền chuyển nhầm vào tài khoản, ta vui mừng, nghĩ là tài sản của mình. Nhưng đến khi ngân hàng xin lại, ta buồn bã, than trách.

 Nhưng đó chưa bao giờ là của ta cả. Chỉ là một duyên tạm.

 Người con ấy, người bạn ấy, người thân ấy… cũng thế.

 Sự thật là: Chúng ta chỉ có thể đồng hành cùng người khác một đoạn đường.

– Cha mẹ chỉ đi với ta đến một khúc tuổi thơ, rồi rời đi trước.

– Con cái chỉ gắn bó một giai đoạn, rồi có cuộc đời riêng.

– Người bạn đời cũng đến rồi đi, theo cách đời sống sắp đặt.

– Bạn bè, người thân, ai rồi cũng có lúc không còn bên nhau nữa.

Vậy nên, hãy trân quý từng khoảnh khắc hiện tại, khi duyên còn. Hãy yêu thương đúng cách, không dính mắc. Biết rằng: Gặp nhau là duyên. Ở bên nhau là nợ. Hết duyên, hết nợ, ai rồi cũng phải đi.

* Tập buông để nhẹ lòng.

Đừng khư khư giữ lấy những thứ vốn không thuộc về mình mãi mãi.

Tất cả tài sản, người thân, địa vị, tình cảm… đều chỉ là duyên trần, có thì quý, hết thì buông.

Nếu không buông, thì khi duyên tan, ta sẽ khổ. Nếu biết buông, thì ngay cả khi chia ly, ta vẫn mỉm cười.

Hãy nhìn đời bằng con mắt nhân duyên, để:

– Không quá đau khi mất mát.

– Không quá chấp khi được trao.

– Và không quá khổ khi phải chia xa.

Ai đi qua đời ta, xin cảm ơn họ.

Ai rời khỏi đời ta, xin chúc họ bình yên.

Vì tất cả chỉ có thể cùng đi với nhau một đoạn đường.

Nguyện cho tất cả ai hữu duyên đọc được bài này, biết trân trọng những gì đang có, biết buông bỏ những gì đã qua, và sống nhẹ nhàng, thảnh thơi giữa cõi đời vô thường.

 

(sưu tầm)