Thứ Năm, 28 tháng 1, 2016

Câu chuyên mùa Đông năm nay

Chuyện lạ ngày đông

Hai đứa tôi dọn về khu phố nhỏ này đến nay thấm thoắt đã được mấy mùa tuyết đổ. 

Chỉ cách chợ búa, quán xá không đầy một dặm mà khu phố tĩnh lặng đến độ không ngờ. Phần lớn cư dân ở đây là những người dọn về ngay từ những ngày đầu khi khu phố mới được dựng nên, vì thế nên nay nhiều người trong số họ đã quá tuổi bát tuần. Ông cụ bên cạnh nhà chúng tôi vừa ra đi sau khi sống trên cõi đời hơn chín chục năm. Bà cụ phía sau nhà, nay cũng xấp xỉ chín mươi nhưng còn rất sỏi, vẫn lái xe đi lại đều đều.



Khu phố của chúng tôi không có những căn nhà to đồ sộ mà chỉ có những ngôi nhà nho nhỏ như nhà chúng tôi. So với những khu phố kia thì phố của chúng tôi có thể được liệt vào hạng phố...nghèo. Thói thường, phố nghèo là những khu phố ít ai để ý đến, mùa đông tuyết rơi không ai buồn cho xe vào ủi tuyết và những khi tuyết rơi nhiều như lần này thì hầu như ai cũng bị "stuck" có khi đến cả tuần lễ mới lái xe ra được đến đầu đường. Bà con láng giềng cũng cho tôi biết là mùa đông nào cũng vậy, ít khi nào họ thấy xe ủi tuyết vào làm việc. Những trận bão tuyết lớn, khu phố tê liệt cả tuần lễ là chuyện thường.

Biết như vậy cho nên mùa đông đầu tiên ở đây khi tuyết bắt đầu rơi là tôi bắt đầu lo. Lo tuyết xuống nhiều quá, không ai cho xe vào ủi, làm sao lái xe đi làm. Tôi thầm cầu mong nếu tuyết có rơi, xin đừng rơi quá nhiều. Trận đầu tiên, tuyết rơi cả đêm. Tôi nói thôi rồi, những điều lo âu sắp trở thành sự thật. 

Nửa đêm trở giấc, tôi nghe tiếng xe chạy rồn rột bên ngoài. Tiếng xe này chắc chắn phải là xe ủi tuyết vì tiếng thép cào trên mặt đường át hẳn tiếng máy nổ. Tôi vén màn nhìn ra, quả đúng như vậy. Xe ủi tuyết đang làm việc! Thật không ngờ được. Tôi cứ tưởng mình đang nằm mơ. Làm sao mà một khu phố nhỏ nghèo nàn như thế này lại được chăm sóc kỹ đến như thế!

Tờ mờ sáng, tôi bước vội ra ngoài xem tình thế như thế nào. Con đường trước mặt và chung quanh nhà chúng tôi được ủi sạch trơn. Chỉ cần xúc sạch cái driveway là tôi có thể lái xe đi làm được.

Mùa đông đầu tiên, tuyết rơi mấy lần, không lần nào tôi bị "stuck" vì lúc nào xe ủi tuyết cũng vào làm việc ngày từ những giờ đầu tiên sau khi tuyết rơi. Tôi nghĩ, không biết những mùa đông sau đó sẽ ra sao. Mấy mùa đông sau cũng như vậy. Lần nào tôi cũng thấy xe ủi tuyết làm việc cả đêm. Đến mùa đông năm nay.

Mùa đông năm nay có phần đặc biệt vì trong suốt cả tuần truyền thanh truyền hình thi nhau nói ra rả về một trận bão tuyết có thể nói là "vô tiền khoáng hậu" sẽ kéo đến làm tình làm tội miền đông nước Mỹ. Họ nói "Papa Winter" sẽ tặng cho các con ít nhất là 2 feet tuyết. Chỉ nghe con số, tôi cũng đủ rùng mình và cái lưng còm như cũng bắt đầu rêm. Phen này liệu những con đường trong khu xóm chúng tôi có được ủi như những lần trước không? Với số lượng tuyết nhiều như vậy, chắc chúng tôi sẽ bị "stuck" ít nhất cả tuần.

Các nhà tiên đoán thời tiết nói không sai. Ba giờ chiều thứ sáu, tuyết bắt đầu rơi và rơi cho đến rạng sáng chủ nhật. Và lạ lùng thay, trong đêm đầu tiên tuyết rơi, xe ủi tuyết đã vào làm việc. Từ cửa sổ nhìn ra, chúng tôi có thể thấy họ chạy lên chạy xuống rất nhiều lần. Và họ chạy liên tục cả ngày và cả đêm thứ bảy.

Sáng chủ nhật, tuyết ngừng rơi. Tôi gom hết toàn bộ cuốc xẻng, lội ra cánh đồng tuyết trắng xóa sau nhà để bắt đầu cuộc chiến đấu với thiên nhiên. Tuyết cao quá đầu gối, tôi phải vất vả lắm mới bước ra đến driveway. Đã mang giày cao cổ nhưng tuyết cũng chui vào được bên trong, lạnh buốt. Một chiếc xe ủi tuyết đang quần thảo với đống tuyết trên dốc cao, gần ngã tư nhà tôi. Tò mò, tôi quyết định bước đến gợi chuyện với người lái xe ủi tuyết.

Đang bận rộn với công chuyện nhưng ông ta cũng tươi cười chào tôi. Tôi cho ông ta biết tôi rất ngạc nhiên không hiểu tại sao các con lộ trong khu phố này mùa tuyết nào cũng được ủi rất sạch. Ông ta nói, "Boss" của chúng tôi là cựu chiến binh đã từng chiến đấu tại Việt Nam trong nhiều năm. Ông ta dặn dò chúng tôi rất kỹ lưỡng rằng, khu phố này có một căn nhà treo cờ Việt Nam Cộng Hòa, có thể là chiến hữu của ông ta ngày xưa. Vì vậy ông ta muốn chúng tôi ủi sạch những con đường chung quanh căn nhà đó theo đúng tinh thần huynh đệ chi binh của ông ta". Rồi ông ta đưa tay chỉ về hướng căn nhà với lá cờ vàng ba sọc bay bên cạnh lá cờ Hiệp Chủng Quốc. Ông nói, "bạn có thấy căn nhà có lá cờ đó không? "Boss" của tôi vẫn luôn nhắc đến lá cờ đó và một quốc gia mà ông tiếp tao bảo vệ nay đã rơi vào tay cộng sản". Tôi lặng thinh. Hình như ông ta không biết tôi là người đang ở trong căn nhà đó, và tôi cũng không muốn nói cho ông biết. Tôi sợ sự tiết lộ của mình biết đâu sẽ có tác dụng ngược? Nói lời cảm ơn, tôi chờ cho xe ủi tuyết của ông khuất dạng thật xa mới quay bước trở lại nhà mình.

Hai lá cờ trước nhà chúng tôi phần phật bay. Buổi sáng mùa đông năm nay, lá cờ thiêng của tôi bỗng dưng có thêm một ý nghĩa rất đặc biệt: Vẫn còn đó những người bạn rất có lòng với miền Nam yêu dấu của chúng tôi. 

Đặc biệt hơn nữa, bà con láng giềng của tôi ở đây chắc không ai hiểu tại sao họ không còn bị "stuck" từ khi chúng tôi dọn về đây. Họ không biết một lá cờ nhỏ đã tạo nên một biến đổi lớn. Và chúng tôi cũng không 
vội gì nói cho họ biết. 

vđt & hđhp (bài do bạn BáTrần giời hiệu)