Tục ngữ có câu: “Bệnh từ miệng vào, họa từ miệng ra”. Hầu hết những rắc rối trong cuộc sống đều do miệng chúng ta gây ra.
Nếu bạn tin vào nhân quả, bạn phải học cách ngừng nói và cố gắng không nói một số từ, một khi bạn mở miệng, phước lành sẽ dần biến mất.
Phật gia thường thuyết giảng: “Miệng là cửa vào khổ đau, là khởi đầu của tai họa”. Thứ tạo nghiệp nhiều nhất trong cuộc đời chúng ta chính là từ cái miệng, chúng ta nói chuyện hàng ngày. Mỗi lời bạn nói ra đều đã gieo mầm mống thiện ác, một khi nhân duyên chín muồi thì hậu quả tự nhiên sẽ hiện ra.
Sáu loại lời nói dưới đây tạo nghiệp nhiều nhất và gây tổn hại cực kỳ nghiêm trọng đến phước đức, nên phải nói ít lại.
Loại thứ nhất: lời phán xét đúng và sai của con người.
Thường xuyên phán xét việc đúng sai của người khác, và thường nói nhược điểm của người khác sau lưng họ, điều này thực sự đang làm suy giảm phước lành của chính mình.
Dùng phước lành của mình để tiêu nghiệp cho người khác là điều rất ngu ngốc, không chỉ làm tổn thương người khác mà còn làm tổn thương chính mình.
Loại thứ hai: lời nói gây tổn thương người khác.
Một lời tử tế thì sẽ ấm áp vào mùa đông, nhưng một lời nói xấu lại gây tổn thương vào tháng 6 mùa hè. Cố gắng đừng nói những lời làm tổn thương người khác, bởi những lời như vậy không những xúc phạm mà còn làm tổn thương người khác.
Đồng thời, bạn cũng sẽ đánh mất phước lành của chính mình, cho dù bạn có đúng thì cũng đừng làm điều ngu ngốc, cũng đừng lấy lỗi của người khác để trừng phạt mình.
Loại thứ ba: lời nói bất kính với cha mẹ.
Cha mẹ là người giúp đỡ chúng ta nhiều nhất và họ cũng là người mà chúng ta phải biết ơn nhất, khi nói chuyện với cha mẹ chúng ta phải chú ý.
Đừng thường xuyên nói những lời bất kính hay làm tổn thương cha mẹ, một khi cha mẹ bị tổn thương thì đó sẽ là sự tổn đức của chính bạn.
Loại lời thứ tư: lời phàn nàn.
Lời phàn nàn là điều chúng ta thường hay nói, đôi khi gặp chuyện không như ý muốn, chúng ta thường đổ lỗi cho người khác hoặc thậm chí cho số phận của mình, thực ra những lời như vậy là vô nghĩa nhất.
Nói những lời như vậy sẽ không thay đổi được hiện thực, nói những lời như vậy chỉ khiến bản thân trở nên tiêu cực hơn và khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
Thay vì phàn nàn, chúng ta nên cố gắng thay đổi. Nếu mọi việc vẫn có thể thay đổi được thì cũng đừng nên phàn nàn. Đôi khi học cách buông bỏ sẽ khôn ngoan hơn là phàn nàn.
Loại thứ năm: lời nói giận dữ.
Khi tức giận, chúng ta nên cố gắng nói ít nhất có thể, nhiều người khi tức giận không kiềm chế được cảm xúc của mình, những lời họ nói khi tức giận thường là những lời tạo nghiệp xấu.
Đều là những lời nói làm tổn thương người khác, bạn hãy cố gắng đừng nói những lời vô lý như vậy, chỉ cần nói lời nhẹ nhàng thì bạn mới có thể giữ được phước lành của mình.
Loại thứ sáu: nói dối.
Nói dối có hai loại, có ý tốt và có ác ý, nếu có ý tốt thì không sao, nếu có ác ý thì đừng nên nói ra.
Kinh “Chánh Pháp Niệm Xứ” giảng: Sự chân thật chính là điều tốt đầu tiên, nói dối là điều ác đầu tiên, và mọi người có được phước lành nhờ nói những điều chân thành.
Chúng ta phải nói những lời trung thực và đáng tin cậy hơn và không nên nói dối. Người nói dối thì khí tốt sẽ không ở bên thân, cho dù sau đó có nói thật thì người ta cũng sẽ không còn tin, thường bị vu khống, thường phải gánh chịu hậu quả đau buồn.
Đây là hậu quả nghiêm trọng của việc nói dối, nói dối sẽ hủy hoại phước lành của chính bạn. Muốn sống thọ và được nhiều phúc lành thì phải kiềm chế cái miệng, chỉ nói những gì nên nói, không được nói những điều không chân thật thì sẽ tạo nghiệp xấu cho mình.
Theo nguồn: aboluowang-Sen vàng biên dịch /vandieuhay