Một gia đình Bà La Môn nọ có một cô con gái 14, 15 tuổi. Cô thông minh, xinh đẹp, tài năng xuất chúng không ai sánh kịp.
Cha mẹ của cô yêu thương cô còn hơn cả mạng sống của mình. Hễ có chuyện gì phiền muộn, họ chỉ cần nhìn thấy con gái thì nỗi phiền muộn trong lòng sẽ tan biến ngay. Nhưng trong một lần mắc bệnh, cô đột nhiên qua đời.
Trước sự ra đi đột ngột của con gái, nỗi đau trong lòng người cha không thể nói thành lời, ông khóc không ngừng và dường như ông cũng mất đi động lực sống.
Một hôm ông ta đến gặp Đức Phật, buồn bã giãi bày: “Con không có con trai, chỉ có đứa con gái này. Con hết mực thương yêu nó. Nhưng đột nhiên nó vì ốm nặng bỏ con lại nơi trần thế. Cho dù con gọi thế nào nó cũng không tỉnh lại, con đau đớn khôn nguôi, không sao chịu nổi, chỉ mong Đức Thế Tôn hóa giải nỗi buồn.” Giọng ông nghẹn lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Ai nghe thấy cũng đều xót thương cho tình cảnh của ông.
Đức Phật nói với ông ta rằng trên đời có bốn điều không thể giữ được mãi mãi:
1. Không có gì là tồn tại mãi mãi: Có nghĩa là, không có thứ gì sẽ bảo trì trạng thái của nó mãi mãi, chúng sẽ luôn thay đổi, bản chất của nó sẽ từ từ thay đổi, và cuối cùng nó sẽ biến mất. Ví dụ, cơ thể chúng ta luôn thoái hóa, sinh ra, già đi, bệnh và chết, cuối cùng biến mất trên thế giới này.
2. Giàu có là không thể vĩnh cửu: Có nghĩa là, dù giàu có đến đâu thì cuối cùng họ cũng suy thoái. Như câu: “Không ai giàu quá ba đời.” Chỉ bằng cách làm việc thiện từ đời này sang đời khác, chúng ta mới có thể duy trì sự thịnh vượng cho con cháu. Nhưng con người là có lòng tham, có rồi lại muốn nhiều hơn, được thêm rồi thì lại muốn nó tồn tại mãi mãi. Vì vậy, phú quý sẽ không tồn tại mãi vì chúng ta quên mất là cần cho đi.
3. Mọi cuộc gặp gỡ rồi cũng phải chia lìa: Cha mẹ, anh em, bằng hữu, một ngày nào đó sẽ phải chia lìa. Dù có sinh sống cùng nhau thì cuối cùng vẫn phải đối mặt với sinh ly tử biệt.
4. Dù có khỏe mạnh đi nữa rồi cũng phải quy về cái chết: Bất kể cơ thể có khỏe đến đâu, dù có thọ thế nào, cuối cùng cũng có một ngày phải về thế giới bên kia.
Do đó, Đức Phật đã nói bốn câu: Điều gì cũng có tận cùng, cao rồi cũng rơi xuống thấp, hợp rồi sẽ có tan, sống ắt sẽ có chết.
Người Bà La Môn nghe những lời Đức Phật dạy cho mình, trong lòng được giải khai; cuối cùng ông xuất gia tu hành và đạt được quả vị La Hán.
Biên dịch Minh Hoàng/vandieuhay
Theo secretchina