Hột mít của bà nội
Gần đây mình hay lẩn thẩn, quên trước quên sau. Mấy lần cháy khét nên cả nhà từ chồng tới con đều e ngại. Ông nhà mình phải đi công tác Trung quốc 10 ngày. Ông muốn đưa mình đi theo. Nhưng mình chán đi theo kiểu này, nên viện nhiều lý do để từ chối. Thế là ông đề nghị mình lên với con gái trong thời gian ông đi vắng. Vé máy bay mua xong, thì chuyến đi của ông vì lý do kỹ thuật của đối tác, nên dời ngày lại 2 tuần. Rốt cuộc tréo cẳng ngỗng: Vợ đi thì chồng ở nhà, vợ về thì chồng đi.. Cuối cùng mình vẫn " ĐƯỢC|" sung sướng ở nhà một mình. Home alone!
Ở nhà một mình đã nghĩ là sướng, nhưng không được vậy. Lúc này vẫn phải liên lạc lo nhà cửa cho con. Và đỉnh điểm là đường dẫn internet khu vực mình ở bị hư. Lúc đầu tưởng chỉ nhà mình, đến lúc gọi công ty điện thoại mới biết cả khu vực bị và họ đang sửa. Mất gần một ngày mới sửa xong thì cái cái Laptop của mình trở chứng, không dùng được, thật phiền. Thời buổi công nghệ này, mà nhà không có internet, máy tính hư thì còn có gì chán hơn nữa?. Đúng là mưu sự tại nhân mà thành sự tại thiên.
Cuối tuần thằng con đưa cháu đến thăm. Nó ôm mẹ thủ thỉ. Tụi con không muốn ba má tốn tiền, nhà thì từ từ Bé mua cũng được, Ba má nên để dành cho những năm tháng hưu trí sắp tới. Tụi con muốn ba nghỉ hưu sớm, đừng vì tụi con mà ba phải tiếp tục đi làm. Như vậy tụi con không yên lòng đâu... Nó cứ nói, cứ khuyên, mình chỉ im lặng ngồi nghe.
Buổi trưa đứng gió, in bóng hàng cây đổ dài. Có mấy con bướm đang vờn quanh hút nhụy từ hoa bí, hoa dưa. Mặt nước phẳng lặng, yên ả như lòng mình khi nghe đứa con rót mật iêu thương. Nhìn hai thằng bé dễ thương đang chơi đùa, thỉnh thoảng chạy lại ghẹo bà nội: Hi! Banana rồi cười toe toét. Mấy lúc gần đây thay vì kêu Bà nai thì chúng lại lái sang gọi Banana (trái chuối), để rồi thấy Bà nội làm mặt giận thì khoái lắm, cười vang.
Thấy mình lặng thinh khá lâu, thằng con tình cảm ôm vai mẹ hỏi: má buồn hả, con có nói gì sai không? Mình vẫn lặng yên dõi theo bóng nắng, về hai thằng bé con, cục cưng của bà. Sao cũng là da thịt con người mà mình thấy chúng tỏa sáng như những viên trân châu. Lòng chợt mênh mông biển lớn. Quay qua con mình hỏi: Về sau, hai thằng bé này cần gì, con có lột hết để đưa không? Con có tính toán phải để dành lại cho mình không? Tình cảm anh em tuy ruột thịt mặn nồng. Tình vợ chồng, nghĩa phu thê tuy sâu nặng. Hay bất cứ thứ tình gì khác, cũng không bao giờ so được tình cha mẹ đối với con. Bây giờ đã có con rồi thì con tự hỏi và tự hiểu. Đó là luật bất thành văn của trời đất từ ngàn xưa.
Thằng con im lặng suy tư lúc lâu mới hỏi mẹ: Mẹ có nghĩ các thế hệ sau này cũng tiếp tục làm như vậy không?. Mẹ không biết, không thấu được chuyện tương lai xa, nhưng trước mắt mẹ chắc chắn con sẽ làm như mẹ. Mà này con, đừng lo cho mẹ. Mỗi người có những cảm nhận hạnh phúc riêng, không ai giống ai. Với mẹ, có khả năng làm được những gì mình muốn thì đó là hạnh phúc. Hạnh phúc của mẹ là nhìn thấy hạnh phúc của các con, là nụ cười rạng rỡ của các cháu. Cái gì mình tự nguyện thì sẽ không hối hận đâu con, vì ngay vừa lúc cho là đã nhận.
Con không nói lời nào, nhưng mẹ cảm nhận vòng tay con ôm mẹ chặt hơn.
Ở nhà một mình đã nghĩ là sướng, nhưng không được vậy. Lúc này vẫn phải liên lạc lo nhà cửa cho con. Và đỉnh điểm là đường dẫn internet khu vực mình ở bị hư. Lúc đầu tưởng chỉ nhà mình, đến lúc gọi công ty điện thoại mới biết cả khu vực bị và họ đang sửa. Mất gần một ngày mới sửa xong thì cái cái Laptop của mình trở chứng, không dùng được, thật phiền. Thời buổi công nghệ này, mà nhà không có internet, máy tính hư thì còn có gì chán hơn nữa?. Đúng là mưu sự tại nhân mà thành sự tại thiên.
Cuối tuần thằng con đưa cháu đến thăm. Nó ôm mẹ thủ thỉ. Tụi con không muốn ba má tốn tiền, nhà thì từ từ Bé mua cũng được, Ba má nên để dành cho những năm tháng hưu trí sắp tới. Tụi con muốn ba nghỉ hưu sớm, đừng vì tụi con mà ba phải tiếp tục đi làm. Như vậy tụi con không yên lòng đâu... Nó cứ nói, cứ khuyên, mình chỉ im lặng ngồi nghe.
Buổi trưa đứng gió, in bóng hàng cây đổ dài. Có mấy con bướm đang vờn quanh hút nhụy từ hoa bí, hoa dưa. Mặt nước phẳng lặng, yên ả như lòng mình khi nghe đứa con rót mật iêu thương. Nhìn hai thằng bé dễ thương đang chơi đùa, thỉnh thoảng chạy lại ghẹo bà nội: Hi! Banana rồi cười toe toét. Mấy lúc gần đây thay vì kêu Bà nai thì chúng lại lái sang gọi Banana (trái chuối), để rồi thấy Bà nội làm mặt giận thì khoái lắm, cười vang.
Thấy mình lặng thinh khá lâu, thằng con tình cảm ôm vai mẹ hỏi: má buồn hả, con có nói gì sai không? Mình vẫn lặng yên dõi theo bóng nắng, về hai thằng bé con, cục cưng của bà. Sao cũng là da thịt con người mà mình thấy chúng tỏa sáng như những viên trân châu. Lòng chợt mênh mông biển lớn. Quay qua con mình hỏi: Về sau, hai thằng bé này cần gì, con có lột hết để đưa không? Con có tính toán phải để dành lại cho mình không? Tình cảm anh em tuy ruột thịt mặn nồng. Tình vợ chồng, nghĩa phu thê tuy sâu nặng. Hay bất cứ thứ tình gì khác, cũng không bao giờ so được tình cha mẹ đối với con. Bây giờ đã có con rồi thì con tự hỏi và tự hiểu. Đó là luật bất thành văn của trời đất từ ngàn xưa.
Thằng con im lặng suy tư lúc lâu mới hỏi mẹ: Mẹ có nghĩ các thế hệ sau này cũng tiếp tục làm như vậy không?. Mẹ không biết, không thấu được chuyện tương lai xa, nhưng trước mắt mẹ chắc chắn con sẽ làm như mẹ. Mà này con, đừng lo cho mẹ. Mỗi người có những cảm nhận hạnh phúc riêng, không ai giống ai. Với mẹ, có khả năng làm được những gì mình muốn thì đó là hạnh phúc. Hạnh phúc của mẹ là nhìn thấy hạnh phúc của các con, là nụ cười rạng rỡ của các cháu. Cái gì mình tự nguyện thì sẽ không hối hận đâu con, vì ngay vừa lúc cho là đã nhận.
Con không nói lời nào, nhưng mẹ cảm nhận vòng tay con ôm mẹ chặt hơn.
(theo quinhon11)